*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 525: Đơn ly hôn 4
Thực lòng mà nói đây là lần đầu tiên trong đời tôi gặp chuyện như thế này.
“Thế nhé, mình gọi điện thoại cho Mục Dĩ Thâm đã nhé” Mục Dĩ Thâm chắc cũng hơn 30 tuổi rồi, có lẽ không đến mức không hiểu chuyện nam nữ, tự biến mình thành tàn phế chứ.
“Được, vậy mình cúp điện thoại nhé.” Âu Dương Noãn nói, cô ấy dường như không có vẻ xấu hổ, bất an của những cô gái sau khi có đêm đầu tiên với người ta.
Tôi “ừ” một tiếng, vừa định cúp điện thoại thì Âu Dương Noãn tự nhiên nhớ đến chuyện gì đó: “Đúng rồi, tối qua cậu đi đâu vậy? Vừa nấy Linda gọi điện cho mình, cô ấy bảo mình say tới mức không biết trời đất trăng sao gì nên cũng không biết cậu đi với ai” Tôi mím môi rồi nói: “Không phải tối qua cậu cũng say quắc cần câu à? Sao nhớ được người tối qua ngủ cùng cậu là Mục Dĩ Thâm?” Âu Dương Noãn cười rồi nói: “Đùa à, bà đây mặc dù say nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo lắm đấy. Nhìn thấy người mình thích mà không nhân cơ hội ngủ với người ta thì mình có còn là mình không? Nói thật đi, hôm qua cậu đi với ai” “Phó Thắng Nam” Chuyện như thế này cũng không có gì để giấu diếm cả.
Ở đầu dây bên kia, Âu Dương Noãn như phát điên: “Má ơi, tối qua hai người ở cùng nhau. Hai người đã làm lành chưa?” “Không có chuyện đó đâu” Tôi thở dài rồi nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì mấy hôm nữa mình sẽ nhận được đơn ly hôn, rồi chúng mình cầm hộ khẩu trở về thành phố Giang Ninh để làm thủ tục ly hôn” Ở đầu bên kia, Âu Dương Noãn im lặng không nói gì, một lát sau cô ấy mới lên tiếng: “Thẩm Xuân Hinh, mình hỏi thật cậu một câu nhé, chuyện của hai người là vì sao vậy?” Tôi chỉ biết cười rồi giải thích: “Lúc trước giữa chúng mình xảy ra rất nhiều chuyện, có nhiều chuyện chúng mình không giải thích rõ với nhau được. Mình không thể tiếp tục chung sống với Phó Thắng Nam nữa, có lẽ chuyện này cũng là do duyên số” Âu Dương Noãn thở dài rồi nói: “Chuyện này chắc trong lòng cậu cũng đã có quyết định cả rồi, vậy thì mình ủng hộ cậu. Nhưng Thẩm Xuân Hinh, tôi nghĩ cả cuộc đời này cậu cũng chỉ gặp được người đàn ông như Phó Thắng Nam thôi, cả đời cậu cũng chỉ yêu được một mình anh ta thôi. Biết đâu về sau cậu sẽ hối hận vì đã buông tay người đàn ông này ra đấy” Tôi gật đầu: “Có lẽ mình sẽ trở thành người giống như cậu nói. Nhưng mình nghĩ trong bài trắc nghiệm của cuộc đời, chúng ta lựa chọn thế nào đi chăng nữa thì sau này cũng sẽ có hối hận.
Vậy thì chúng ta cứ thuận theo tự nhiên thôi.” Âu Dương Noãn “ừ” một tiếng, cô cũng có vẻ tiếc nuối nhưng cô không nói gì nữa.
Nói chuyện điện thoại với Âu Dương Noãn xong, tôi quay sang nhìn đồng hồ, đã gần 8 rưỡi tồi.
Tôi còn phải đi làm nữa. Tôi vội vàng rời khỏi giường đi tắm rửa rồi bắt xe tới công ty.
Đến cửa công ty, tôi mới nhớ ra mình quên mất chuyện bữa sáng của Mục Dĩ Thâm.
“Thẩm Xuân Hinh, hi!” Một giọng nói từ phía sau truyền tới, là của Âu Dương Noãn.
Tôi hơi bất ngờ: “Sao cậu lại tới đây?” Cô ấy giơ hộp đồ ăn trong tay lên, nói: “Mình biết cậu không có thời gian lo cho người đàn ông của mình, nên mình đến đưa bữa sáng cho anh ấy, tiện thể…” Cô thấp giọng xuống, nói nhỏ: “Tiện thể xem tình hình cậu thế nào?” Tôi cảm giác mới sáng ra mà mình đã bị cho ăn cẩu lương, tôi chỉ biết gật đầu rồi nói: “Được rồi, cậu đi đến chỗ của Mục Dĩ Thâm đi, mình đi quẹt thẻ đã, đến trưa liên lạc với cậu sau” Tôi vội vàng chạy vào bên trong công ty, vào trong rồi tôi mới nằm bò ra bàn làm việc thở phào ra.
Linda nhìn thấy tôi thì đưa cái túi trong tay cho tôi: “Chắc cậu chưa ăn sáng nhỉ, ăn chút gì đi này. Có căn cứ khoa học nói rằng không ăn sáng không khác gì là mình đang ăn sh*t cả, mà bánh mì thì ngon hơn sh*t nên cô ăn chút đi” Tôi? “Hình như tôi có cảm giác là cô không hề muốn cho tôi ăn nhỉ?” Linda cười: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, tối qua thế nào, ngủ ngon không?” Câu nói này của Linda có phần hơi thăm dò.
Chắc Âu Dương Noãn đã nói cho Linda biết chuyện của tôi, tôi nhún vai cười nhạt: “Vẫn vậy thôi” Nói chuyện riêng quá nhiều trong giờ làm việc cũng không thích hợp nên Linda hẹn tôi buổi trưa ăn cơm cùng nhau.
Tôi nhận lời với cô ấy.
Về phòng làm việc, tôi phải đem tập giấy tờ hôm qua tới cho Mục Dĩ Thâm ký tên. Chỉnh sửa tài liệu sau, tôi đi tới phòng làm việc của Mục Dĩ Thâm.
Mục Dĩ Thâm “ừ” một tiếng rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt anh hơi lạ lùng: “Nhìn gì vậy?” Tôi sửng sốt, tôi nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào anh rất mất lịch sự nên ngượng ngùng nói: “Không có, tôi định hỏi là anh ăn sáng chưa? Tối hôm qua anh…” Mục Dĩ Thâm nhìn chằm chằm lại tôi, anh nhìn tôi tới mức tôi hoang mang, sợ hãi: “Cô gài bẫy tôi à, Thẩm Xuân Hinh, cô giỏi lắm!” Tôi lắc đầu, thành thật nói: “Giám đốc, anh nhất định phải tin tôi, tôi thật sự không làm gì cả.
Chuyện tối hôm qua, tôi hoàn toàn không biết gì hết, xảy ra chuyện gì anh cũng thấy hết rồi đấy. Tôi phải đuổi theo Linda ra ngoài vì cô ấy uống rất nhiều rồi, nếu tôi để cô ấy một mình ra ngoài thì nguy hiểm lắm” Nói đến đây, tôi hỏi dò: “Tối hôm qua anh không sao chứ?” Anh ngẩng đầu lên, cau mày: “Sao trăng gì?” “Cơ thể ấy” Tôi hỏi thẳng, chắc chỉ có thiếu nước hỏi anh không cần phải đi khám bác sĩ thì chắc cũng không có chuyện gì nhỉ.
Đọc full tại truyen.one nhé Mục Dĩ Thâm nhìn tôi một cái rồi lạnh lùng hỏi: “Cơ thể tôi làm sao mà không khỏe?” Không thể tiếp tục hỏi thêm được nữa, tôi đành cười để che giấu sự ngượng ngùng: “Anh rất khỏe, từ trước đến giờ vẫn rất khỏe” Tôi không thể hỏi tiếp nữa, lúc tôi chuẩn bị ra ngoài thì anh nói: “Lát nữa người của Phó Thiên tới đây để họp, cuộc họp bắt đầu lúc 9h rưỡi, cô là người phụ trách dự án này nên không được đến muộn đâu đấy” Tôi gật đầu, lúc anh giơ tay ra đưa tập giấy tớ tôi nhìn thấy tay anh bị thương phải băng bó. Tôi ngơ người ra một lát rồi mới hỏi: “Giám đốc Thâm, tay của anh?” Mục Dĩ Thâm nhìn lướt qua bàn tay đang băng bó rồi nói: “Tối qua tôi không cẩn thận làm bị thương” Vậy thì…
Chỗ máu đó không phải như tôi nghĩ? Tôi nhất thời cảm thấy rất ngượng, liền nhanh chóng ra khỏi văn phòng và gọi điện thoại cho Âu Dương Noãn.
Gọi điện được, tôi nói: “Tối qua cô làm gì vậy? Sao tay của Mục Dĩ Thâm lại bị thương?” Âu Dương Noãn có vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nói: “Tôi cũng nhớ rõ lắm, mà cũng không có ấn tượng gì. Vừa nãy nhìn thấy tay anh ấy bị thương tôi cũng kinh ngạc lắm, nhưng tôi không nhớ là mình đã làm gì để anh ấy bị thương.
Đọc full tại truyen.one nhé Thôi thế đã nhé, tôi buồn ngủ chết mất, tối qua không được ngủ ngon, tôi đi ngủ đã nhé, chiều chúng ta nói chuyện tiếp. Bye bye” Nói xong, Âu Dương Noãn cúp máy luôn.
Tôi trở về phòng làm việc. Linda đưa đến một ít tài liệu của cuộc họp, lại còn đặc biệt nhắc nhở tôi: “Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta bàn bạc công việc với bên Phó Thiên, cô phải lấy lại tinh thần, không được thất thần, mất hồn đâu đấy” Tôi gật đầu, đã chuyển tên hết cả rồi, cũng không thể đục nước béo cò.
Tôi xem một lượt tiến trình và nội dung chính của cuộc họp xong thì thời gian cũng vừa kịp.
Ra khỏi văn phòng, tôi định đi tới phòng họp.
luôn thì lại gặp Mục Dĩ Thâm và Linda. Hai người nhìn tôi, rồi nói: “Đi thôi, đi xuống dưới tầng đón tiếp người của bên Phó Thiên” Tôi bất ngờ, giám đốc của Thuận Phát có cần đích thân đi đón khách như vậy không?