Chương 513
Tôi thở dài và nói: “Âu Dương Noãn, cảm ơn cậu, ngày mai mình sẽ tới thăm cậu, sẽ đãi cậu những món ăn ngon” “Không phải!” Tôi nghe được vẻ khó hiểu trong giọng nói của cô ấy: “Cậu và Phó Thắng Nam là vợ chồng thì tại sao lúc nào cũng cư xử như những người xa lạ như vậy? Anh ta đã làm gì khiến cậu không thể chấp nhận được sao? Hay cả hai người chưa hề dành tình cảm cho nhau? Hay là yêu theo một cách khác?” Tôi mím môi: “Không có gì đâu, mình và anh ta vốn dĩ không có quan hệ gì, chúng mình đã ly hôn rồi” Âu Dương Noãn có chút cáu gắt: “Thẩm Xuân Hinh, mình muốn hỏi cậu, Phó Thắng Nam là một người tuyệt vời như vậy, sao cậu lại từ chối anh ta?” Tôi không muốn nghe thêm gì nữa, tôi nói: “Mình không còn yêu anh ấy nữa” Tôi có chút bực bội, không đợi cô ấy nói xong: “Âu Dương Noãn, mình đang bận chút việc, cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai mình sẽ qua thăm cậu” Sau đó tôi cúp điện thoại, ngước mắt lên thì thấy Mục Dĩ Thâm đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nhíu mày: “Tổng giám đốc Thâm, anh lái xe đi” Anh ta quay đi, thờ ơ nói: “Tôi cũng tò mò như Âu Dương Noãn. Có vẻ cô hay trốn tránh Phó Thắng Nam lắm nhị, vì sao thế? Tôi mím môi và hỏi: “Tổng giám đốc Thâm, từ khi nào mà anh thích quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác vậy?” Anh ta nhún vai và cười hờ hững: “Chỉ là tò mò thôi. Tiện thể, sau khi giải quyết xong dự án này chúng ta sẽ thủ đô. Cô đừng quên thỏa thuận của chúng ta ở Myanmar đấy” Tôi nói: “Tôi biết rồi!” Anh ta muốn chiếc hộp gỗ đàn hương của bà ngoại.
Xe dừng trước khách sạn Hoa Sen, vì lúc này vẫn còn khá sớm nên Mục Dĩ Thâm đưa tôi đến nhà hàng bên cạnh để ăn tối.
Đã có rất nhiều người đến nơi đấu thầu rộng lớn này, và điều tất yếu là những người trong trung tâm mua sắm sẽ đến chào hỏi Mục Dĩ Thâm.
Mục Dĩ Thâm kêu tôi tìm một nơi yên tĩnh hơn cho anh để anh ta có thể đọc lại bản kế hoạch một cách cẩn thận, ít nhất là khi cuộc đấu thầu bắt đầu phải làm cho đàng hoàng để không làm Tập đoàn Thuận Phát mất mặt.
Phía sau khách sạn có một khu nghỉ ngơi, giờ cũng đã chạng vạng tối, tôi tựa vào một chiếc ghế sô pha để giải quyết vụ thầu, tôi cảm thấy lo lắng, không biết tình hình chung như thế nào, mới đấu thầu mà thấy vội vàng quá.
“Cô là… Cô Xuân Hinh sao?” Bên tai tôi vang lên một giọng nói khiến tôi sửng sốt.
Nhìn lên, tôi thấy một người đàn ông trung niên, hơi mập, cầm túi đứng trước mặt tôi.
Tôi có chút bất ngờ, nhìn về hướng người đàn ông kia rồi hỏi: “Xin chào, ông là…?” Ông ta bỗng nhiên bật cười, nói: “Cô Xuân Hinh thật đúng là nhanh quên quá. Sao cô có thể nhanh quên tôi vậy chứ? Chúng ta mới gặp nhau tối hôm qua cơ mà” Tối hôm qua??? Do dự một hồi, tôi nhìn ông ta, bỗng nhiên kịp nhớ ra, không khỏi nói: “Ông là Tổng giám đốc Lâm?” Ông ta nhếch miệng cười lớn: “Lần này cô Xuân Hinh đừng quên tôi nữa đấy, không tốt đâu” Tôi bật cười, hơi xấu hổ một chút, định đứng dậy bắt tay và xin lỗi ông ta nhưng bị ông ta cản lại.
Ông ta nhân cơ hội đó ngồi sang một bên, nhìn vào sổ sách của tôi rồi nở một nụ cười: “Cô Xuân Hinh đến đây để tham gia vào cuộc đấu thầu này à?” Tôi gật đầu, cười nhẹ: “Ông Lâm cũng vậy sao?” Nhìn thì có có vẻ ông ta đến đây không phải để chơi đùa, rõ ràng là tối hôm qua ông ta và Phó Thắng Nam vẫn chưa có được sự đồng thuận với nhau. Giờ ông ông ta đến đây chắc hẳn là để đấu thầu rồi.
Ông ta cười tươi, thấy tôi đóng máy tính lại, ông ta không khỏi hỏi: “Tôi không biết cô xuân Hinh đang làm việc ở đâu nhỉ?” “Tập đoàn bất động sản Thuận Phát!” Tôi nói: “Tổng giám đốc Lâm, hình như tôi nghe nói rằng hình như các đảng viên của ông không thể tham gia hợp tác thương mại với bên thứ ba. Vậy hôm nay ông đến đây là để..?” Ông ta sửng sờ một chút rồi cười nói: “À đúng rồi, chúng tôi đương nhiên là không thể tham gia.
Tại vợ tôi cả, cô ấy có chồng, ở nhà cũng chỉ gây thêm chuyện nên tôi cho cô ấy vào công ty làm việc luôn. Cô ấy bận việc, tôi cũng thoải mái hơn nhiều. Hôm nay tôi qua đây chủ yếu là để cùng vợ tôi xem người ta đấu thầu thôi” Nghe đến đây, có vẻ ông ta là một người chồng tốt và rất yêu thương vợ.
Tôi mỉm cười, thấy cũng đã sắp đến giờ, tôi đứng lên nói: “Tổng giám đốc Lâm, cuộc đấu thầu sắp bắt đầu, tôi phải đi trước để chuẩn bị, không làm phiền ông nữa” Ông †a vừa cười vừa đứng dậy, ngăn tôi lại: “Cô Xuân Hinh, cuộc đấu thầu này còn lâu mới bắt đầu. Hiếm khi chúng ta có cơ hội gặp nhau, tôi nghĩ chúng ta nên trò chuyện thêm một vài phút nữa: Tôi hơi bất ngờ, một kẻ ngốc cũng có thể hiểu được ý đồ của ông ta.
“Tổng giám đốc Lâm khách sáo quá, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ thôi. Không biết ông Lâm đây có chuyện gì muốn nói?” Ông ta ngồi lại ghế, cười với tôi, ra hiệu cho tôi cùng ngồi xuống để nói chuyện.
Tôi lịch sự tìm một chỗ rồi ngồi cạnh ông ta.
“Cô Xuân Hinh sẽ được trả công bao nhiêu sau khi hoàn thành xong dự án này?” Câu hỏi của ông ta không được tế nhị cho lắm.
Tôi mỉm cười, bỏ ý định uống nước đi và nói: “Ông Lâm đây hẳn là rất quan tâm đến của mọi người nhỉ?” Ông ta cười đắc ý, vui vẻ nói: “Cô Xuân Hinh vui tính quá Tôi cười nhẹ, không nói gì.
Ông ta ngừng cười và nói: “Cô Xuân Hinh đừng ngại, cứ thoải mái nói chuyện đó với tôi, biết đâu lại trở thành đối tác của nhau thì sao” Tôi mỉm cười: “Hay là như vậy, ông Lâm có thể nói cho biết tại sao ông muốn quan tâm đến việc tôi được nhận bao nhiêu tiền hoa hồng được không? Để tôi có thể cởi mở trò chuyện với ông hơn: Ông ta nhoẻn môi, nụ cười trên khuôn mặt ông ta càng rõ ràng hơn: “Cô Xuân Hinh đây đúng là một người thẳng tính” Trong lúc nói chuyện, ông ta lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra rồi đẩy sang cho tôi, cười tủm tỉm: “Trong thẻ có bảy trăm triệu. Đương nhiên số tiền này quá nhỏ so với một người phụ nữ tài giỏi như cô Xuân Hinh, nhưng đây là thành ý của tôi mời cô Xuân Hinh uống trà. Tôi chỉ cần cô Thẩm nói tốt với Tổng giám đốc Phó vài câu để chúng ta có thể hợp tác với nhau thôi. Nếu thành công, số tiền trong thẻ sẽ được cộng thêm một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đồng, con số cũng không quá nhỏ đúng không?” Tôi hơi giật mình, nhìn vào thẻ ngân hàng. Tôi nheo mắt lại, đặt tay lên bàn, chống cằm và hỏi: “Tổng giám đốc Lâm có ý muốn chúng tôi từ bỏ cuộc đấu thầu này, nhân tiện nhờ tôi nói tốt với Tổng giám đốc Phó để hai bên được hợp tác. Tôi hiểu đúng chứ?” “Đúng vậy, cô xem, một người thông minh như cô Xuân Hinh, ngoại hình lại còn xinh đẹp, đúng là Tổng giám đốc Phó có mắt nhìn người quá!” Nụ cười của ông ta trở nên đắc ý.
Khuôn mặt chữ điền của ông có chút nhăn nhó, ông ta đẩy thẻ ngân hàng về phía tôi nhưng tôi ra hiệu từ chối, muốn ông ta cất nó đi.
Tôi không vội vã cầm lấy, ngược lại nhìn tấm thẻ trước mặt, thờ ơ nói: “Bảy trăm triệu, tính ra cũng khá nhiều đấy. Sau này ông cộng thêm một tỷ bảy bảy trăm năm mươi triệu thì tôi có thể trả được cả tiền đặt cọc cho nhà ở thành phố Tân Châu luôn rồi”