Chương 509: Thử yêu nhau theo một cách khác 7
Âu Dương Noãn bùng nổ: “Mẹ kiếp, Đoàn Thanh Lan này rốt cuộc là cái loại gì vậy? Người nào cũng có thể quyến rũ được, cậu nói xem cô ta trông thô kệch thế kia, eo to chân to, sao có thể quen được anh đẹp trai vậy?” Vị trí chúng tôi ngồi tương đối kín đáo, Phó Thắng Nam và Đoàn Thanh Lan không hề chú ý tới, đương nhiên họ cũng chẳng nhìn thấy chúng tôi.
Tôi thấy hai người họ đi đến chỗ gần cửa sổ, chế độ hóng drama của Âu Dương Noãn cũng được lên dây cót rồi.
Cô ấy gọi nhân viên tới: “Anh ơi, chúng tôi muốn đổi chỗ, có được không?” Đương nhiên là được rồi.
Âu Dương Noãn chỉ sang chỗ bên cạnh Phó Thắng Nam và Đoàn Thanh Lan, tỏ ý là muốn đổi qua đó.
Sau khi anh phục vụ đồng ý, tôi nhìn Âu Dương Noãn nói: “Cậu muốn nghe lén bọn họ nói chuyện à, cái này cũng không ổn lắm đâu. Mình và cậu đều quen biết Đoàn Thanh Lan, bây giờ đổi chỗ, hai chúng ta mà đứng lên di chuyển, khó tránh khỏi việc bị cô ấy nhìn thấy, hơn nữa anh đẹp trai trong lời cô nói tôi cũng quen, anh ta chính là tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thiên, Phó Thắng Nam, người mà tối nay chúng tôi phải đấu thầu đấy” Cô ấy ngơ người, một lúc sau liền nói: “Tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thiên?” Cô ấy hơi kinh ngạc, sau khi nhìn hồi lâu, cô ấy đột nhiên nhớ ra gì đó, cô ấy nhìn tôi: “Khi ở Malaysia, cậu nói quan hệ của cậu và nhà họ Phó hơi rắc rối, mấy người có quan hệ gì?” Tôi nghĩ một hồi rồi nói: “Vợ chồng!” Cô ấy nhất thời há to miệng, kinh ngạc tới nỗi cằm muốn rơi ra luôn, cô ấy khó hiểu: “Không phải chứ, cậu đường đường là vợ của tổng giám đốc, sao lại đi làm thư kí cho tập đoàn Thuận Phát làm gì? Vậy là tôi hiểu tại sao Mục Dĩ Thâm lại giao hạng mục này cho cậu rồi, đây không phải là muốn cô dùng quan hệ để thăng chức hay sao! Cậu lại còn lo lắng gì nữa!” Cô ấy nhìn Phó Thắng Nam và Đoàn Thanh Lan, rồi lại nhìn tôi nói: “Vậy nên, tối qua người mà cậu kêu là bạn bè chính là anh ấy? Cô và Đoàn Thanh Lan đều đã gặp Phó Thắng Nam rồi? Thế nhưng tại sao Đoàn Thanh Lan và Phó Thắng Nam lại gặp riêng nhau vậy?” Tôi lắc đầu, tôi cũng không biết rõ nữa, tôi nói đơn giản quan hệ của mình và Phó Thắng Nam cho cô ấy biết: “Âu Dương Noãn, mình không định giấu cậu, thế nhưng mình không biết nói sao hết.
Mình và Phó Thắng Nam trải qua nhiều chuyện quá, nên ngăn cách giữa chúng mình cũng rất nhiều. Tôi tới thành phố Tân Châu là muốn tự sống cuộc sống của mình” Cô ấy nhíu mày: “Vợ chồng cãi nhau? Hay là anh ta có mấy đứa Tuesday ở bên ngoài, cậu không chịu nổi nữa nên rời đi luôn?” Tôi cười: “Trong đầu cậu sao lại có nhiều thứ kỳ quái như thế nhỉ?” Cô ấy nói: “Mình tư duy rất bình thường đấy được không hả, bình thường người có tiền không phải đều như vậy hay sao? Hơn nữa anh ta vừa đẹp trai lại giàu thế, người muốn bổ nhào về phía anh ta có cả đống kìa” Tôi gật đầu, cũng không phủ nhận lời cô ấy nói, nhưng tôi vẫn giải thích: “Anh ấy không lằng nhằng vậy đâu, là do nguyên nhân của mỗi người chúng mình thôi, không liên quan gì đến người khác hết. Bởi vì mình có vài lí do dẫn đến không thể sinh con, mình lại muốn để anh ấy ít nhất nên có con cho mình, thế nên mình lựa chọn rời xa anh ấy, để anh ấy có một cuộc sống bình thường” “Mẹ nó!” Cô ấy khó hiểu: “Logic này là cái quái gì vậy? Cậu không thể sinh con thì cũng có thể thụ tinh ống nghiệm mà, bây giờ vợ chồng không sinh được con có cả đống, hai người có lí do quái quỷ gì thế? Còn nữa, cuộc sống ngậm thìa vàng như vậy cậu lại không cần, lại đi đẩy anh ta cho người khác, cậu nghĩ gì thế?” Nhất thời tôi cũng không biết nên nói sao với cô ấy, tôi dứt khoát chỉ về phía Phó Thắng Nam, quyết định nếu như cô ấy muốn hóng drama thì có thể đứng dậy đi nghe ngóng.
Cô ấy cười một tiếng: “Cậu đừng có mà đổi chủ đề, huống hồ vừa nấy cậu cũng nói Đoàn Thanh Lan đều quen hai người bọn mình, cậu cho rằng mình đứng dậy là cô ta không nhìn thấy sao” Tôi có ý tốt nhắc nhở: “Cô ấy ngồi quay lưng với chúng ta, mình đứng dậy có thể bị Phó Thắng Nam nhìn thấy, nhưng Phó Thắng Nam không biết cậu, thế nên cậu có thể yên tâm lớn mật đi qua đó” Cô ấy mấp máy môi, một lát sau lại nói: “Ý của cậu là, một mình mình đi qua đó hóng drama?” Tôi nhíu mày, tôi không tiện mà! Cô ấy dựa vào ghế, có hơi nhàm chán nói: “Một mình đi nghe lén chẳng có gì vui cả, chỉ bằng không đi cho lành” Thấy vậy, tôi nghĩ rằng cô ấy đã từ bỏ, không ngờ cô ấy lại nhìn tôi, nghiêm khắc nói: “Tính tình Phó Thăng Nam thế nào?” Tôi ngây người, hoài nghỉ: “Cậu đột nhiên hỏi cái này làm gì?” “Cậu không cần quan tâm, cứ nói với mình là được, tính tình anh ta thế nào?” “Mặt lạnh như băng nhưng cũng coi như là ga lăng” Cô ấy đột nhiên đứng dậy, cười ha ha, đi thẳng qua bên đó.
Tôi không hiểu lắm, không biết cô ấy định làm gì, tôi chỉ thấy cô ấy tìm một nhân viên nữ, ở bên cạnh nói với nhân viên điều gì đó.
Sau đó cô gái kia vốn dĩ đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái với Phó Thắng Nam đột nhiên trở nên phẫn nộ, thậm chí là hơi ghét bỏ.
Đợi cô ấy nói xong, nhân viên rời đi, Âu Dương Noãn ra dấu với tôi, cười càng nắc nẻ hơn.
Có lẽ khoảng hai phút sau, cô gái kia bưng lên một cốc nước hoa quả, khi đi tới bên cạnh Phó Thắng Nam, cô gái trượt tay một cái, đổ thẳng nước hoa quả lên quần áo Phó Thắng Nam.
Cô gái nhất thời cuống cuồng lên, đợi khi Phó Thắng Nam đi vào nhà vệ sinh xử lí, Âu Dương Noãn vẫy tay về phía tôi, kêu tôi đi qua đó.
Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nhìn cô ấy, tò mò hỏi: “Cậu kêu nhân viên kia làm thế à? Cậu đã nói gì với cô ấy thế?” Cô ấy cười gian xảo: “Tôi nói Phó Thắng Nam là chồng cậu, đã kết hôn với cậu lại còn tìm Tuesday bên ngoài, thế nhưng người anh ta tìm chẳng phải người đẹp gì cả, mà lại là một bà già có tiền” Tôi…
Vậy nên đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thiên lại đột nhiên trở thành trai bao, bám váy đàn bà trong miệng cô ấy? Thảo nào cô gái kia lại nhìn Phó Thắng Nam với ánh mắt ghét bỏ như vậy.
“Vậy mà cô ấy cũng tin hết?” Tôi hơi ngạc nhiên, khí chất của Phó Thắng Nam và Đoàn Thanh Lan không dễ bị lu mờ như vậy.
Cô ấy nhíu mày: “Cô bé này vừa nhìn đã biết là mới ra ngoài xã hội, chưa trải qua nhiều chuyện, hơn nữa mặc dù chiếc túi kia của Đoàn Thanh Lan là hàng lỗi mốt của Burberry vài năm trước nhưng vẫn là hàng hiệu, một chiếc túi lên tới mấy trăm triệu với một cô gái vừa vào đời mà nói cũng coi như là có tiền rồi. Hơn nữa Phó Thắng Nam toàn dùng đồ đặt riêng, bình thường chỉ có người hiểu về hàng xa xỉ mới nhìn ra được thôi” Tôi không nói được gì nữa, một lúc sau, đằng sau truyền tới tiếng nói, là giọng của Đoàn Thanh Lan: “Tổng giám đốc Nam, anh ổn chứ?” “Tôi không sao!” Phó Thắng Nam nói, giọng nói lạnh lùng.
“Mẹ kiếp!” Âu Dương Noãn đột nhiên chửi bậy, tôi ngây người, cúi xuống nhìn cô ấy, hỏi: “Sao vậy?” “Bụng mình hơi khó chịu, mình đi vào nhà vệ sinh chút” Nói xong, cô ấy liền chuồn đi mất, tôi vẫn ngớ người như cũ.
Âu Dương Noãn vừa đi một lúc, đằng sau truyền tới giọng Đoàn Thanh Lan: “Tổng giám đốc Nam, Thẩm Xuân Hinh thật sự là vợ anh sao?” “ỪI” Trong giọng nói của người đàn ông mang theo mấy phần lạnh lùng và mất kiên nhẫn.
“Thật ra hôm qua khi gặp ở Linda, tôi thật sự không dám tin luôn ấy!” Đoàn Thanh Lan nói: “Nếu như anh nói chuyện này cho bất kì một người con gái nào như chúng tôi, bọn họ cũng sẽ không dám tin, cũng không phải chỉ mình tôi không tin đâu, thật đấy!” “Các cô?”