Chương 475: Âm mưu của ai (7)
Sắc trời càng ngày càng tối, các cô gái có
chút lo lắng: “Hay là chúng ta tìm một chỗ nghỉ
ngơi đi, nếu tiếp tục đi như thế này, tôi sợ sẽ gặp
phải thú dữ trên núi vậy thì thảm rồi”
Điều này không phải không có lý, con đường
núi này lúc đầu còn có dấu vết của người đi trong
núi, nhưng đi được vài tiếng sau tôi phát hiện ra
khu rừng này dường như càng đi càng sâu, hầu
như không còn nhìn thấy dấu vết của con người
nữa rồi. Âu Dương Noãn quay sang nhìn chúng
tôi, trầm mặc một lúc rồi gật đầu nói: “Được, vậy
chúng ta tìm một chỗ để nghỉ ngơi một đêm”. Bây
giờ cũng không có lửa, lúc đi ra ngoài vì vội vàng
nên quần áo và thức ăn cũng không mang theo.
May mắn là đi được một lúc thì chúng tôi tìm
được một cái cây to, dưới gốc cây dường như bị
người ta đào một cái hốc to, miệng hốc không lớn
lắm, nhưng thân hình của con gái vốn nhỏ nhắn,
chui vào trong cũng không thành vấn đề gì. Chui
vào được trong hốc thì trời đã tối hẳn, trong màn
đêm u ám tôi miễn cưỡng tìm một vị trí an toàn để
ngồi xuống. Tổng cổng có năm cô gái, trừ tôi và
Âu Dương Noãn ra thì ba người còn lại chúng tôi
đều không biết họ tên gì. Năm cô gái ngồi chen
chúc trong cái hốc cũng bắt đầu giới thiệu bản
thân mình, ba cô gái kia đều đến từ ba nơi khác
nhau. Trong đó có một cô gái gầy, da hơi ngăm
đen tên là Dương Ánh Tuyết đến từ thành phố
phía Tây Nam, một người khác là Bảo Lâm đến từ
vùng duyên hải, khoảng ba mươi lăm, ba mươi
sáu tuổi, thân hình mập mạp nguyên nhân có thể
là do cơ thể thấp khí*, trên mặt của của cô ấy đặc
biệt là hai bên hàm dưới mọc đầy mụn, có một vài
cái đã thành mụn mủ có đầu trắng, có vài cái vẫn
còn đỏ đỏ và sắp nổi lên. Người còn lại tên là
Đoàn Thanh Lan đến từ một vùng nông thôn phía
Tây Nam, có chút mập mạp, tóc ngắn vừa phải,
nếp nhăn giữa hai lông mày khiến cô ấy trông có
vẻ già hơn mười tuổi so với tuổi của cô ấy.
*(Thấp khí là khái niệm của y học cổ truyền
Trung Quốc, khái niệm này còn khá mơ hồ, do các
chức năng của cơ thể bị suy giảm khiến cho quá
trình chuyển hóa nước và chất lỏng trong cơ thể
bị suy giảm dẫn đến không thể đào thải kịp thời
các chất cặn bã ra khỏi cơ thể. Tình huống xuất
hiện tương tự như sự trao đổi chất trong Tây y.)
Khi nói chuyện với nhau tôi mới đại khái hiểu
được tình hình của bọn họ, tôi vốn nghĩ rằng đám
người kia chỉ bắt những cô gái trẻ đẹp, bây giờ
nghĩ lại liền phủ nhận điều đó rồi, có thể bọn họ
muốn bắt chính là những cô gái còn về phần đám
người kia muốn làm gì, chúng tôi ai cũng không
biết. Nói chuyện một hồi một vài người liền co
người vào trong góc nghỉ ngơi, bên tai truyền đến
tiếng niệm kinh của Đoàn Thanh Lan, nhưng nghe
không rõ cô ấy đang niệm gì. Trong rừng vốn dĩ
rất hoang vắng, tiếng niệm kinh của cô ấy không
lớn nhưng trong khu rừng hoang vắng này lại trở
nên vô cùng u ám dọa người. Trong lòng Dương
Ánh Tuyết và Bảo Lâm mặc dù rất sợ hãi nhưng
vẫn thu mình lại ngồi trong góc không hề lên
tiếng. Nhưng Âu Dương Noãn không nhịn được,
nhíu mày nói: “Này chị hai, bọn tôi đều biết chị tin
Phật, nhưng chị có thể niệm ở trong lòng thôi
được không, đừng niệm ra ngoài như vậy sẽ gọi
thú dữ đến đấy”
Đọc full tại truyen.one nhé Đoàn Thanh Lan bị ngắt lời,
nhất thời có chút không vui, giọng điệu cáu kỉnh: “Phật sẽ phù hộ
chúng ta, không thể nào làm hại chúng ta”
Âu Dương Noãn cạn lời, đưa tay đỡ trán nhìn
cô ấy vẫn tiếp tục niệm kinh: “Chị hai, phiền chị
muốn niệm thì đi ra ngoài kia mà niệm”
Lúc này Đoàn Thanh Lan liền im lặng, không
còn nghe thấy tiếng lầm bầm trong miệng cô ấy
nữa rồi. Dương Ánh Tuyết và Bảo Lâm liếc nhìn
nhau nhưng cũng không nói gì, mỗi người đều
trầm mặc trong bóng tối. May mắn là không có
chuyện gì xảy ra vào đêm này, và tất cả đều trở lại
như bình thường.
Ngày tiếp theo, tiếng chim kêu trong rừng vô
cùng trong trẻo, lúc tôi tỉnh dậy thì đã nhìn thấy
Đoàn Thanh Lan đi ra khỏi hang rồi. Âu Dương
Noãn vẫn còn ôm lấy đầu gối ngủ, vừa nghe thấy
tiếng động liền tỉnh dậy, có chút ngơ ngác nhìn
xung quanh. Gương mặt thanh tú của cô ấy có lẽ
đã bị đè nén rất lâu, nửa bên mặt đỏ bừng càng là
nổi bật lên gương mặt trắng nõn của cô ấy.
“Dậy rồi à?” Tôi mở lời, chuẩn bị đứng dậy đi ra
ngoài.
Cô ấy gật đầu, xoa xoa mặt, thở ra một hơi dài
nói: “Có người đi ra ngoài à?”
Tôi gật đầu, chuẩn bị đi ra ngoài, cô ấy cũng
đi theo nhưng có vẻ như ngồi quá lâu, chân bị đè
lên quá lâu rồi nên lúc đứng dậy liền nghiêng sang
một bên. Tôi cụp mắt xuống nhìn cô ấy, thấy cô ấy
có chút bất lực nói: “Ngồi lâu quá, chân tôi tê hết
cả rồi”
Tôi không nhịn được cười, đưa tay đỡ cô ấy ra
khỏi hang. Đoàn Thanh Lan ngồi trên gốc cây khô
bên ngoài tụng kinh, âm thanh không lớn lắm
nhưng lại có cảm giác ù ù khiến người nghe có
chút bực mình.
Đọc full tại truyen.one nhé Âu Dương Noãn bĩu môi, có chút
cáu kỉnh nói: “Mẹ kiếp, mới sáng sớm đã lải nhải rồi, có thôi đi không:
Đoàn Thanh Lan quay lại nhìn cô không nói gì
sau đó lại tiếp tục tụng kinh.
“Hay là chúng ta đi quanh xem có trái dại gì
không, rồi tìm kiếm chút gì đó ăn?” Tôi nói, không
nhịn được nhìn lên ánh nắng bị rừng cây chắn
ngang, chiếu rải rác trên mặt đất. Ánh nắng và
sương sớm của buổi sáng, cùng với tiếng chim
hót và tiếng gió, hít một hơi thật ngắn liền cảm
thấy tinh thần sảng khoái.
“Chúng ta đi qua kia tìm đi!” Âu Dương Noãn
vừa nói vừa nhìn Dương Ánh Tuyết và Bảo Lâm
vừa chui ra khỏi hang: “Hai người sao rồi? Nếu
nghỉ ngơi tốt rồi thì chúng ta tiếp tục đi thôi!”
Hai người gật đầu, chỉnh lý lại bộ quần áo có
chút nhăn nhúm trên người rồi quay qua nhìn
Đoàn Thanh Lan vẫn đang tụng kinh. Dương Ánh
Tuyết lẩm bẩm nói: “Thật ngoan đạo, các cô nói
xem Phật tổ thật sự sẽ phù hộ cho cô ấy sao?”
Âu Dương Noãn nhún vai: “Đi thôi!”
Rừng núi buổi sáng còn vương chút hơi ẩm,
lớp đất tơi xốp, có thể thấy rõ sự mềm mại khi
bước nhẹ lên.
“AI” Bảo Lâm hét lên, sau đó ngồi xổm xuống
thứ mà cô đã giẫm phải. Một lúc sau nhìn nhìn
thấy chỗ cô ấy đào lên mọc một đống nấm vô
cùng to màu trắng vàng, một số cái đã bị cô dẫm
nát rồi, chỉ còn vài cây năm nhỏ mập mạp may
mắn thoát khỏi.
“Nấm sữa!” Đoàn Thanh Lan vẫn luôn tụng
kinh đột nhiên nói, nhặt nấm nhỏ dưới lớp đất
màu mỡ lên, lau sạch rồi đưa lên miệng ăn.
Vẻ mặt Bảo Lâm đầy khiếp sợ và lo lắng: “Ăn
sống như vậy luôn sao?”
Dương Ánh Tuyết quan sát xung quanh cũng
tìm được nhiều cây nấm tương tự ở dưới lớp lá
mục mềm. Dương Ánh Tuyết đưa cho chúng tôi
vài cây, nói: ” Nấm này ăn sống được, lúc trước ở
quê tôi cũng ăn như vậy, tuy rằng ăn không no
nhưng vẫn có thể làm giảm được cảm giác thèm
ăn, mau ăn một chút đi!” Nhìn thấy bọn họ ăn như
vậy, chúng tôi đã đói bụng cả một ngày tự nhiên
cũng ăn theo.
Âu Dương Noãn ăn vài miếng rồi nhìn Dương
Ánh Tuyết nói: “Ăn cái này vào sẽ không nhìn thấy
ảo giác đấy chứ? Lúc trước tôi có xem tin tức,
những người ở Tân Nam các cô mỗi năm đến
tháng năm tháng sau đều bắt đầu thử độc, nghe
nói người bị trúng độc đều có thể nhìn thấy có
loại thế giới.”
Dương Ánh Tuyết cười: “Nếu như không ăn
bậy thì sẽ không nhìn thấy ảo giác đâu.”
Bảo Lâm tìm thấy nhiều loại nấm khác ở dưới
đất, hỏi: “Những thứ này có ăn được không?”
Dương Ánh Tuyết gật đầu: “Có thể ăn được,
có điều những loại này phải chín rồi mới ăn được,
ăn sống sẽ sinh ra ảo giác”
“Tiếc quá, chúng ta không có bật lửa, nếu
không thì có thể dùng bữa do thiên nhiên ban
tặng” Âu Dương Noãn thở dài, nhét vài viên nấm
sữa vào miệng.
“A… Đoàn Thanh Lan đột nhiên hét lớn lên,
làm kinh động đến mọi người cũng nhìn qua xem,
có chút không nói nên lời.
“Sao vậy? Phật tổ của cô hiện thân rồi à?” Âu
Dương Noãn nói, có chút chán ghét Đoàn Thanh
Lan.