Chương 448: Người muốn đợi trong những năm tháng cuối đời (2)
Lời nói có chút trống rỗng, nhưng cũng may
trên số điện thoại không có ghi chú. Phó Thắng
Nam hẳn sẽ không đoán được đây là Cố Diệc
Hàn.
Cũng may anh không hề hỏi nhiều, chỉ ôm lấy
tôi, giọng nói dịu dàng: “Đi tắm rồi ngủ sớm chút
đi eml”
Tôi gật đầu, tiện tay ném điện thoại sang một
bên, đi vào phòng tảm.
Thời điểm đi ra, Phó Thắng Nam đã nằm trên
giường, vết thương sau lưng hồi phục không tồi.
Tôi lau tóc xong liền ngồi lên giường, lấy cuốn
sách trên tay anh đi.
Tôi lại gân anh nói: “Đừng đọc sách trên
giường, giường là nơi để ngủ.”
Anh nhìn qua, đôi mắt trong trẻo dừng trên
mặt tôi. Quan sát từ phạm vi gần như vậy, tôi mới
thấy đôi mắt anh sâu thẳm, sống mũi cao thẳng,
đôi môi mỏng, yết hầu…
Tiếp tục nhìn xuống, tôi không khỏi nuốt nước
miếng, cảm thấy giọng mình hơi khàn đi, vội dời
mắt khỏi, ho khan một tiếng nói: “Ngủ sớm chút!”
Lui vào trong chăn, nghe tiếng anh tắt đèn,
nằm lên trên giường, tôi cảm thấy cơ thể mình hơi
nóng lên.
Đột nhiên bị anh ôm lấy, tôi dựa sát vào anh,
ngửi mùi hương trên cơ thể anh. Gần đây hình
như anh không hút thuốc, mùi trên người rất dễ
chịu.
“Phó…” Tôi hơi căng thẳng nằm trong lòng
anh, buột miệng nói: “Phó Thảng Nam, anh đang
cai thuốc sao?”
Anh nhích lại gần tôi, vươn tay nâng cảm tôi.
Chỉ nhờ vào ánh sáng mong manh ngoài cửa sổ,
tôi vẫn có thể thấy được gương mặt anh tuấn
cùng đôi con ngươi đen như mực của anh.
“Đã lâu rồi chúng ta không làm chuyện đó
nhỉ?” Anh lên tiếng, giọng nói trầm thấp.
Tôi hơi ngẩn người, cứ thế ngơ ngác nhìn anh,
bất giác “ừm” một tiếng.
Vừa kịp phản ứng lời anh nói là gì, gương mặt
tôi không khỏi nóng ran, nhìn anh, giọng lí nhí:
“Anh có thể chứ?”
Ngày hôm sau.
Thủ đô cảnh sắc xinh đẹp, gió Bắc thổi tới,
lạnh thấm tận xương, khi tỉnh lại tôi vẫn còn nằm
trong lòng Phó Thẳng Nam.
Ngắm gương mặt say ngủ của anh, mày kiếm
mắt sáng. Thuở nhỏ thích đọc tiểu thuyết võ hiệp,
cứ cảm thấy gương mặt này không khác gì những
hiệp khách hành tẩu giang hồ.
Anh tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau, tôi không
phản ứng kịp, hơi sửng sốt, cười nói: “Anh tỉnh rồi!”
Anh “ừ” một tiếng, giọng nói trầm ấm, ôm tôi
thủ thỉ: “Tuyết rơi rồi, ngủ thêm một chút”
Tôi gật đầu, nhưng lại không ngủ được. Nhìn
trần nhà, tôi nghĩ, nếu về sau sáng nào tỉnh dậy
cũng có thể thấy anh bên cạnh, vậy thật sự rất
đáng chờ mong.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, không thể tiếp tục
nằm trên giường. Tôi rời giường, chợt nghe được
tiếng cười của trẻ nhỏ ở dưới nhà.
Là Tuệ Minh, tôi không khỏi bước tới ban
công. Thấy bé con đang chơi ném tuyết với Phó
Bảo Hân, một già một trẻ, hành động lại không có
gì khác biệt. Hai người mặc áo bông dày, liên tục
nặn những quả bóng tuyết nhỏ, ném qua ném lại.
Thỉnh thoảng lại đập trúng đối phương, sau
đó là một trận cười không dừng nổi, nhưng rất ít
khi ném trúng, hầu hết đều bị đối phương tránh đi,
hoặc là chưa ném tới nơi đã rơi bụp xuống nền
tuyết. Đọc full tại truyen.one nhé
Phía sau, Phó Thắng Nam rời giường, ôm tôi
nhìn khung cảnh dưới sân một lúc, ghé vào bên
tai tôi nói: Em muốn chơi không?”
Tôi gật đầu, quay lại đẩy đẩy anh: “Anh mau đi
rửa mặt đi, chúng ta xuống đó chơi với họ”
Anh cười khẽ, đi vào phòng tắm, tôi chạy tới
phòng thay đồ tìm quần áo. Khi đi ngang qua mép
giường, không nhịn được giơ tay xốc chăn lên.
Dường như không khác mấy trong tưởng
tượng, lại chảy máu, không phải kinh nguyệt, mà
là máu.
Tình huống này đã xảy ra lần thứ mấy rồi? Tôi
không khỏi sợ hãi trong lòng.
Suy nghĩ bị tiếng cười dưới nhà ngắt quãng,
tôi thả chăn xuống, vào phòng thay đồ tìm quần
áo.
Thời điểm ra ngoài, Phó Thẳng Nam đã tắm
xong, nhìn tôi khẽ cười: “Đã mặc đủ ấm rồi?”
Tôi gật đầu, bọc bản thân dưới lớp áo dày
cộm, gấp gáp không chờ nổi, chạy vội xuống nhà.
Tuệ Minh nhìn thấy tôi, chưa đợi tôi mở lời.
Nhóc con cười khanh khách ném quả bóng
tuyết tới chỗ tôi. Đơn giản không nhiều lời, tôi gom
tuyết lại, đắp thành quả cầu, phản công lại con bé.
Rốt cuộc vẫn là trẻ con và người lớn, sau vài
lần chơi, thấy mình bị thiệt, Tuệ Minh tự giác lập
thành tổ đội với Phó Bảo Hân, hai người hợp sức
chiến đấu với tôi, khiến tôi có chút không đỡ được.
Cũng may có Phó Thắng Nam gia nhập, cuộc
chiến lập tức nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bị bóng
tuyết đập trúng mấy lần, Tuệ Minh không chơi
nữa.
Cô bé ngồi trên nền tuyết lên án: “Mẹ không
công bằng, hai người đều là người lớn, con và bà
cô một trẻ nhỏ một người già, không hợp lý!”
Phó Bảo Hân “xùy” một tiếng, vẫn kiên quyết:
“Tuệ Minh, từ bao giờ bà cô lại thành người già rồi,
bà cô vẫn lợi hại lắm, cháu hiểu không?”
Tuệ Minh lén ra hiệu ánh mắt với bà, ám chỉ
bà giả vờ một chút, Phó Bảo Hân trong nháy mắt
đã hiểu được, nhìn chúng tôi nói: “Tuệ Minh nói
cũng đúng, hai người các cháu đều khỏe mạnh,
thế này không hợp lý chút nào!”
“Vậy chúng ta đổi lại” Tôi mở miệng, nhìn hai
người, không khỏi nở nụ cười.
Phó Thắng Nam mấp máy môi, lên tiếng: “Anh
bị thương, sức yếu, không chênh lệch gì'”
Lời này có lý, nhưng nghe kiểu gì cũng giống
như đang cố ý.
Nhóc Tuệ Minh “hừ” một tiếng, thưa dạ nói:
“Rõ ràng chú Phó chơi xấu”
Xem ra Tuệ Minh không muốn chịu thiệt thòi,
Phó Thắng Nam lại không muốn đổi đồng đội,
cuối cùng chỉ đành chuyển sang đắp người tuyết.
Tuyết ở thủ đô rất lớn, dày mười mấy cm, đắp
người tuyết quả là lựa chọn không tồi.
Rất nhiều năm sau, khi trở lại Giang Ninh, tôi
chưa từng nhìn thấy tuyết, vì vậy quãng đời còn lại
đều luôn nhớ nhung mùa đông đắp đầy người
tuyết này.
cũng đúng, hai người các cháu đều khỏe mạnh, –
thế này không hợp lý chút nào!”
Đọc full tại truyen.one nhé “Vậy chúng ta đổi lại” Tôi mở miệng, nhìn hai
người, không khỏi nở nụ cười.
Phó Thắng Nam mấp máy môi, lên tiếng: “Anh
bị thương, sức yếu, không chênh lệch gì”
Lời này có lý, nhưng nghe kiểu gì cũng giống
như đang cố ý.
Nhóc Tuệ Minh “hừ” một tiếng, thưa dạ nói:
“Rõ ràng chú Phó chơi xấu.”
Xem ra Tuệ Minh không muốn chịu thiệt thòi,
Phó Thắng Nam lại không muốn đổi đồng đội,
cuối cùng chỉ đành chuyển sang đắp người tuyết.
Tuyết ở thủ đô rất lớn, dày mười mấy cm, đắp
người tuyết quả là lựa chọn không tồi.
Rất nhiều năm sau, khi trở lại Giang Ninh, tôi
chưa từng nhìn thấy tuyết, vì vậy quãng đời còn lại
đều luôn nhớ nhung mùa đông đắp đầy người
tuyết này.
Tập đoàn Phó Thiên vận hành đi vào quỹ đạo,
vì Phó Thắng Nam không cho tôi nhắc đến Cố
Diệc Hàn. Sau một thời gian dài, tôi cứ như chưa
từng quen biết bọn họ.
Mùa xuân đầu năm sau, mưa phùn kéo dài
ươm mầm cỏ cây thủ đô, ngay cả mấy cây đào
trong vườn cũng bắt đầu nở hoa.
Phó Thắng Nam nói năm ngoái quên dẫn tôi
đi ngắm mai, tôi đáp lại, anh quên rất nhiều, năm
trước chúng tôi còn muốn ra Bắc.
Nhưng bây giờ chỉ có thể đợi đến tết Thanh
Minh năm sau, Tuệ Minh có một kỳ nghỉ dài, tôi
chuẩn bị dẫn con bé về Giang Ninh một chuyến.
Phó Thắng Nam bận việc công ty, không có
thời gian ở bên tôi, vì không yên tâm nên để Trân
Văn Nghĩa đi theo.
Thời điểm chờ đến chuyến ở sân bay, Trần
Văn Nghĩa đi mua đồ, Mạc Thanh Mây gọi điện tới.
“Cậu về Giang Ninh đến bao giờ thì trở lại?”
Nghe giọng giống như cô nàng còn đang ăn qì đó.
“Hết tết Thanh Minh mình sẽ trở lại!” Lúc này
trở về vốn chỉ muốn thăm cố nhân đã rời đi.
Cô nàng oán giận bên đầu dây kia: “Cậu phải
về nhanh lên đấy, mình sắp sinh rồi, cậu đừng bỏ
qua thời điểm mình sinh con nhé!”
Tôi khẽ cười, thấy Trần Văn Nghĩa đi mua đồ
đã quay trở lại, đành nói: “Được được, mình biết
rồi, mình nhất định sẽ về kịp lúc cậu sinh con”