Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 443




Chương 443: Yêu nhau lảm cản nhau đau (11)

 

Tôi gật đầu, cất điện thoại di động đi: “Bụng

cô ấy đã to vậy rồi cứ chạy ngược chạy xuôi,

không an toàn”

Anh gật đầu, đồng tình nói: “Lúc nữa em qua

đón cô ấy nhớ chú ý an toàn”

Tôi gật đầu bảo y tá đổi thuốc cho anh, nói

thêm vài câu rồi đi ra ngoài.

Mạc Thanh Mây nói cô ấy tự bắt xe đến,

không cần đón nhưng tôi vẫn cứ không an tâm

nên đã gọi xe giúp cô ấy, xong xuôi mới đến khách

sạn đặt một phòng nữa.

Cũng may sân bay cách chỗ này không xa,

sau nửa tiếng cô ấy đã tới nơi, sắp xếp xong đồ

đạc ở khách sạn.

Mặc dù cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài

rộng thùng thình song vẫn có thể nhìn ra phần

bụng đã to lên rất nhiều.

“Sắp đến ba mươi rồi, ở thủ đô tuyết rơi nhiều

quá, năm nay hai người muốn ở lại Thanh Xuân

luôn sao?”

Đọc full tại truyen.one nhéCô ấy vừa treo quần áo vào trong

tủ đồ vừalên tiếng hỏi tôi.

Tôi khẽ than thở: “Chuyện này vẫn chưa quyết

được, Phó Thảng Nam bị thương khá nặng chắc

phải ở lại Thanh Xuân tĩnh dưỡng mấy ngày”

Xếp xong đồ, cô ấy liếc qua nhìn tôi, nghiêm

túc nói: “Người nhà họ Trịnh huênh hoang nhiều

năm như thế cũng nên thu liễm lại rồi”

“Không phải người nhà họ Trịnh mà là Trịnh

Tuấn Anh, chuyện của con gái nhỏ nhà họ Phó

năm ấy, anh ta vẫn chưa thoát ra được, rồi lại

thêm sự rời đi của Lý Vũ Linh nữa, trong lòng cũng

sẽ thấy có phần hoảng loạn.”

Cô ấy ngồi xuống ghế sô pha, than thở: “Cậu

bảo người này sống sao cũng không ổn, có những

vết thương phải do mình tự chữa trị, nếu

quá lâu hại mình lại hại cả người.”

Tôi cúi đầu thầm nghĩ đời người vốn muôn

màu muôn vẻ, sao có thể dùng một câu để nói rõ

đúng hay sai chứ!

Thấy tôi không nói gì, cô ấy lại nhìn tôi nói:

“Phía bên nhà họ Trịnh nói sao?”

Tôi lắc đầu: “Vẫn chưa biết, Phó Thắng Nam

cũng không có ý định tiếp tục truy cứu, chỉ dựa

vào luật hình sự giao cho phía cảnh sát xử lí, chắc

anh ta sẽ ngồi tù vài năm”

Cô ấy cau mày, nói bằng vẻ có chút tiếc nuối:

“Luận về tuổi thì anh ta cũng mới ba lăm ba sáu,

đợi sau khi ra tù sợ là đã hơn bốn mươi rồi. Dù

sao cũng là người nhà họ Trịnh, đến lúc đó khó

tránh bị người ta chỉ trỏ.”

Tôi cản môi chẳng biết nên đáp sao.

Nói chuyện một lúc cũng đã không còn sớm

nữa, tôi vốn định để cô ấy ở lại khách sạn nghỉ

ngơi, chẳng ngờ cô ấy cố chấp muốn đến bệnh

viện thăm hỏi Phó Thẳng Nam.

Dẫu sau tôi cũng không an tâm để cô ấy ở lại

khách sạn một mình nên cũng đành đồng ý.

Chúng tôi cùng đến bệnh viện, Lâm Uyên và

Mạc Đình Sinh đã đến, còn nấu cháo và làm thêm

mấy món nữa.

Thấy tôi với Mạc Thanh Mây, Mạc Đình Sinh

nhìn cô ấy khế mảng: “Bụng to thế rồi còn chạy

lung tung, không để người ta an tâm được mà”

Mạc Thanh Mây tinh nghịch đáp: “Anh, tháng

này bụng em vẫn còn nhỏ, vẫn có thể đi loanh

quanh được mà, đợi sau lớn không được nữa em

sẽ ngoan mà”

Mạc Đình Sinh trừng mắt nhìn cô ấy không

nói gì nữa.

Lâm Uyên dọn thức ăn ra, nhìn tôi nói: “Mau

qua đây, ăn cơm trước rồi có gì nói sau”

Mạc Đình Sinh im lặng không nói nữa, chỉ tỏ ý

Mạc Thanh Mây ăn xong thì lập tức về khách sạn

nghỉ ngơi.

Không bao lâu sau, Hàn Trí Trung cũng tới rồi,

nói không an tâm để cô ấy một mình chạy đi khắp

nơi.

Hai người vừa như mất tự nhiên vừa như liếc

mắt đưa tình qua lại vài câu, ăn uống xong thì đi

khỏi.

Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh không muốn để

tôi tiếp tục ngủ lại bệnh viện nữa, nhất quyết đòi ở

lại cùng tôi.

Tôi cũng bối rối chẳng biết nói sao cho phải

nên cũng thuận theo ý họ luôn.

Cũng may phòng bệnh khá lớn còn có ghế sô

pha với giường, chỉ là mấy người đều ở lại thì

không được thoải mái như khi ở nhà lắm.

Bởi vì có Lâm Uyên với Mạc Đình Sinh ở đây

nên buổi tối Phó Thẳng Nam trở mình với đi vệ

sinh cũng dễ hơn rất nhiều. Có lúc tôi ngủ mất,

Mạc Đình Sinh với Lâm Uyên liền lặng lẽ đỡ anh

vào phòng vệ sinh.

Lúc tôi tỉnh dậy phát hiện ra rồi cũng, z xo

ngủ tiếp. Sáng hôm sau thức dậy, Lâm Uyên và

Mạc Đình Sinh đã về khách sạn rồi.

Đêm đó tôi ngủ rất sâu nên sắc mặt cũng tốt

lên nhiều, Phó Thắng Nam nói sau lưng đã không

bị lở ra nữa, vết thương đã sắp lành rồi,

Mạc Thanh Mây muốn qua sớm một lần

nhưng Hàn Trí Trung không an tâm, vả lại sắp đến

đêm giao thừa rồi, anh ta lo càng trì hoãn thời

gian về thủ đô sân bay sẽ càng đông đúc.

Cuối cùng mọi người khuyên nhủ một hồi Mạc

Thanh Mây mới cùng Hàn Trí Trung về thủ đô.

Mấy ngày sau, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh

vẫn ở lại Thanh Xuân, có bọn họ ở đây tôi cũng

thoải mái hơn rất nhiều.

Khi biết được ông cụ nhà họ Trịnh qua đời đã

là chuyện của mấy ngày sau, nghe nói bởi sản

nghiệp của nhà họ Trịnh tại Thanh Xuân bị tra ra

vi phạm luật kha khá mà tất cả đều đã bị cưỡng

chế đóng băng.

Nhà họ Trịnh phất lên từ đồ dùng hàng cà Y,

mặc dù không phải đồ cao sang gì nhưng ai sống

cũng phải chỉ tiền cho những đồ này, không bỏ

được nên qua mấy thập niên, nhà họ Trịnh gần

như đã bao thầu hết thị trường đồ dùng hàng

ngày ở Thanh Xuân, đầu ra đầu vào gần như đã

nằm gọn trong tay nhà họ Trịnh.

Cứ như vậy, tạo thành một khối tài sản bền

chắc không thể phá hủy được, cũng tạo ra một

nhà họ Trịnh vô cùng giàu có.

Nhưng cũng bởi chính những đồ dùng hàng

ngày này nên một khi xảy ra chuyện cũng rất dễ bị

cục công thương tra ra, khi đã xảy ra vấn đề rồi thì

sẽ biến thành giống như một ván bài domino, vấn

đề này nối tiếp vấn đề kia.

Hơn nữa nhà họ Kỳ tại Thanh Xuân dường

như cũng có ý định tiến vào thị trường đồ dùng

hàng ngày nên đó vô hình như một tên trí mạng

với cả nhà họ Trịnh.

Đại khái là do như vậy nên lão gia họ Trịnh đã

hoảng loạn đến không thở nổi, sau đó qua đời.

Con trai nhỏ vừa vào tù, lão gia lại chầu trời,

trong phút chốc cả nhà họ Trịnh rơi vào loạn lạc.

“Nhà họ Trịnh đã thao túng Thanh Xuân lâu

quá rồi, cũng nên đổi chủ thôi” Người nói ra câu

đó là Lâm Uyên, bà ấy đi đến cạnh, đưa cho tôi

một cốc nước.

Tôi đặt điện thoại di động xuống, thầm cảm

thán mắt nhìn của bà ấy thật tốt.

Bà ấy ngồi xuống cạnh tôi, hỏi han: “Sau này

con với Phó Thắng Nam có dự định gì chưa?”

Tôi có phần sửng sốt, mông lung, cảm thấy tôi

với Phó Thắng Nam như bây giờ đã rất tốt rồi.

Thấy tôi nhìn bà ấy với vẻ mông lung, bà ấy

hỏi: “Hai đứa đã sắp ba mươi cả rồi, chẳng còn trẻ

trung nữa, dù gì Tuệ Minh cũng chẳng phải con

ruột của cả hai, có từng nghĩ muốn có một đứa

con của bản thân chưa?”

Tôi ngây ra, những câu này hình như bà ấy đã

từng nói qua với tôi một lần rồi.

Thấy tôi không đáp, bà ấy lại tiếp tục: “Mẹ biết,

người trẻ như hai đứa có suy nghĩ của riêng mình,

nhưng đời người ấy à, dù có lăn lộn ra sao cũng hi

vọng bản thân qua có thể sống yên ổn nửa đời

sau, tuổi tác càng lớn càng thích có người ở bên,

cũng mong con đàn cháu đống đầy nhà đầy cửa.

Xuân Hinh à, Tuệ Minh là do con nuôi lớn nên nó

yêu thương con cũng dễ hiểu, nhưng một người

phụ nữ dù gì cũng phải sinh ra một đứa trẻ thuộc

về mình. Chẳng phải mê tín hay ngu muội gì đâu,

đây cũng là một sự tự nghiệm thấy trong đời thôi”

Tôi nghĩ đi nghĩ lại lời của bà ấy cũng thấy

cũng chẳng có gì sai. Nghĩ ngợi hồi lâu, tôi nói:

“Đợi Phó Thắng Nam bình phục, chúng tôi sẽ nghĩ

thêm về chuyện con cái”

Bà ấy khẽ cười, nét vui mừng in lên khóe môi:

“Được, được, sau này mẹ và cha con đều có thể

giúp hai đứa chăm con”

Tôi cầm cốc nước trong tay, lòng cũng châm

chậm thả lỏng, thầm nghĩ thật ra như vậy cũng tốt

Về sau, Tuệ Minh lớn rồi, đứa bé của tôi và

Phó Thẳng Nam cũng lớn rồi, cùng trải qua cuộc

sống yên bình củi gạo dầu muối như vậy. Thành

thật mà nói, dường như cuộc đời cũng có phần ưu

ái tôi rồi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.