Chương 437: Yêu nhau lắm cản nhau đau (5)
Nằm trên giường nhìn trần nhà đến ngẩn
người, tôi mới hoàn hồn.
Hình như tôi thật sự có bệnh rồi, hoặc nói
cách khác tính ích kỷ cực đoan kia mới đúng là
bản chất của tôi.
Phó Thắng Nam không ở trong khách sạn,
sau khi rửa mặt, tôi chuẩn bị ra ngoài thì lại gặp
Thẩm Minh Thành đang định gõ cửa.
Thấy sắc mặt tôi tiều tụy, anh ấy nhíu mày:
“Đêm qua em ngủ không ngon sao?”
Tôi giơ tay day trán, lắc đầu nói: “Em không
sao, có tin tức của Tuệ Minh rồi à?”
Anh ấy “ừ” một tiếng, bảo tôi vào nhà nói.
Tôi nhích người sang một bên, chừa ra một
chỗ cho anh ấy đi vào.
Ngồi xuống sô pha, tôi không mở lời, chỉ chờ
anh ấy nói.
Thẩm Minh Thành tự rót cho mình một ly
nước, nhìn tôi, hỏi: “Xuân Hinh, em ở bên Phó
Thắng Nam có vui vẻ không?”
Tôi nhíu mày, hơi không vui: “Thẩm Minh
Thành, em còn tưởng anh đến đây để nói chuyện
Tuệ Minh với em”
Anh ấy giơ tay sờ mũi, ho khan một tiếng: “Ừ,
đúng là anh tới để nói với em chuyện của Tuệ
Minh, nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là em.
Tuệ Minh có Phó Thảng Nam, nhà họ Trịnh, có cả
nhà họ Thẩm lo rồi. Trước tiên chúng ta tâm sự về
vấn đề của em, được chứ?”
Bị ánh mắt nghiêm túc của anh nhìn vào, tôi
hơi mất tự nhiên, mím môi nhìn anh nói: “Em có
vấn đề gì sao?’
“Em trả lời câu hỏi của anh là được”
Tôi nhíu mày, có chút không vui, nhưng bị anh
chằm chằm, đành mở miệng nói: “Em à Phó
Thắng Nam vẫn luôn hòa hợp.”
Anh mím môi: “Anh hỏi em có hạnh phúc
không? Không phải vấn đề kia”
Tôi cứ cảm thấy lời của anh ấy như đang soi
mói, hơi bực bội, không khỏi nhíu mày: “Thẩm
Minh Thành, anh thử giải nghĩa cho em xem thế
nào là hạnh phúc?”
Đời người rất dài, những chuyện nhỏ nhặt
không đáng kể đều là quá khứ, mà đã là quá khứ,
sao có thể thiếu buồn vui tan hợp?
Khái niệm “hạnh phúc” là gì? Nếu chỉ dùng
“vui vẻ” để định nghĩa “hạnh phúc”, vậy không phải
quá mức hẹp hòi hay sao?
Anh ấy ngồi thẳng người, thở dài: “Xuân Hinh
à, em hiểu rõ hạnh phúc là gì hơn anh nhiều. Em
không muốn trả lời anh là bởi vì đoạn tình cảm
này của em đã bắt đầu có gánh nặng cùng sự để
ý. Em luôn có khúc mắc với Phó Thắng Nam, sâu
trong lòng em vẫn còn oán hận anh ta, đúng không?”
Tôi yên lặng, nhìn ly nước đến mất hồn: “Cho
nên anh định nói cái gì?”
“Một là hoàn toàn rời xa anh ta, hai là đến
bệnh viện, tiếp nhận trị liệu tâm lý, một lần nữa bắt
đầu lại với anh ta. Trạng thái của cả hai hiện tại
rất không ổn”
Không ổn?
Cho tới bây giờ, tôi cũng không biết rốt cuộc
mình bị làm sao. Tôi chỉ biết hiện tại mình cũng
không ổn.
Rất nhiều thời điểm tôi không thể khống chế
sự nóng nảy và thờ ơ của mình.
Vết thương tích lũy dân dần qua năm này
tháng nọ, không còn biện pháp chữa khỏi, chỉ có
thể đem chôn vùi. Theo thời gian rất trôi, nó chìm
trong da thịt, nhìn qua tưởng như không có vấn đề
gì lớn, nhưng một khi kéo miệng vết thương ra, sẽ
thấy nó đã thối rữa.
Yên lặng một lúc, tôi cất lời: “Em sẽ đến bệnh
viện, nhưng không phải bây giờ”
Anh ấy gật đầu, chưa từng có ý ép buộc tôi.
Một lúc sau, tôi mới ngẩng đầu nhìn anh ấy:
“Thẩm Minh Thành, hiện tại chúng ta không nên
tâm sự chuyện này.”
Anh ấy gật đầu, nhìn tôi nói: “Ừ anh biết, em lo
cho Tuệ Minh, chúng ta hẳn nên đi tìm con bé.”
“Vì vậy…
“Xuân Hinh, em nghe anh nói hết đã, được
chứ?” Anh ấy đặt ly nước xuống, nhìn tôi nói: “Em
nghe anh nói trước, nhưng em nhất định phải giữ
bình tĩnh, được không?”
Lời này…Đọc thêm Con Dâu Của Nhà Giàu
Tôi thử thăm dò anh ấy: “Các anh đã tìm được
Tuệ Minh rồi, phải không?”
Anh ấy gật đầu, nhưng sắc mặt rất kém.
Nhìn mặt anh ấy hơi tái, trong phút chốc tôi
đột nhiên có dự cảm Tuệ Minh đã gặp chuyện
không may.
Tự ép mình bình tĩnh lại, tôi hỏi: “Có phải Tuệ
Minh gặp chuyện hay không?”
Anh ấy nhìn tôi, hơi lo lắng, nhíu mày nói:
“Xuân Hinh, anh nói rồi, em không thể quá kích
động”
“Sao em có thể không kích động?” Tôi hơi nổi
giận: “Con bé do một tay em nuôi nấng, sao có
thể nói không kích động là không kích động được.
Anh mau nói thẳng cho em, con bé rốt cuộc bị
làm sao? Thẩm Minh Thành, anh cứ úp úp mở mở
như thế là có ý gì?”
Thấy tôi như vậy, anh ấy không nhịn được mà
thở dài, nói: “Xuân Hinh, em cảm thấy với tình
trạng hiện tại của em, gặp Tuệ Minh liệu có dọa
con bé hay không?”
“Anh không nói cho em biết con bé thế nào,
không sợ em lo đến điên luôn sao?”
Tôi hơi nóng nảy, bật dậy từ trên sô pha, đi đi
lại lại trong phòng.
Anh ấy nhìn tôi, hơi lưỡng lự một lúc mới lên
tiếng: “Tuệ Minh bị Lâm Diên dẫn đi, trước mắt
người nhà họ Trịnh đều đang tìm Lâm Diên, bọn
anh cũng đang tìm”
Tôi nhìn về phía anh ấy, không biết nói gì cho
đúng: “Vậy nên vẫn chưa tìm được Tuệ Minh,
đúng không?”
Anh ấy nhíu mày: “Hiện giờ đã có manh mối,
so với việc mò kim dưới đáy bể không phải đã khả
quan hơn sao?”
“Đúng!” Tôi đáp lại một câu, không muốn nói
chuyện với anh ấy nữa, lập tức cầm điện thoại gọi
cho Mạc Thanh Mây.
Điện thoại đổ chuông một lúc, đầu bên kia
liền có người nghe: “Có chuyện gì vậy Xuân Hinh?”
“Chưa tìm được Tuệ Minh, Thanh Mây, cậu có
thể tra giúp tớ hành tung gần đây của Lâm Diên ở
trong nước không?”
Mạc Thanh Mây sửng sốt, cất lời hỏi: “Cô ta
dẫn Tuệ Minh đi?”
“Ừ”
“Được, tớ biết rồi, cậu đừng vội.”
Cúp máy, tôi cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài,
Thẩm Minh Thành nhìn tôi hỏi: “Em muốn đi ra
ngoài?”
Tôi thấy hơi cạn lời: “Em thế này không giống
chuẩn bị đi ra ngoài sao?”
Anh ấy lại sờ sờ mũi, mở miệng: “Không phải,
ý của anh là bây giờ em lang thang không có mục
đích, chỉ bằng chờ bọn họ tìm được người đi”
“Cái gì mà lang thang không có mục đích?”
Tôi hỏi lại.
Đại khái là anh ấy cảm thấy sự u ám của tôi
quá nặng nề, không muốn nhiều lời, giơ tay ý bảo
tùy tôi đi.
Tôi không nói nhiều, ra khỏi khách sạn. Mạc
Thanh Mây gọi điện tới, gửi cho tôi những nơi gần
đây Lâm Diên ghé tới.
Tôi không quen đường xá trong nước, ` CÓ
thể lái xe tìm từng chỗ.
Sau khi tìm được mấy nơi đó, Trịnh Tuấn Anh
gọi cho tôi.
Nói tôi ra ngoại thành một chuyến, trên đường
lái xe, trời thủ đô bắt đầu mưa.
Mưa rơi tí tách, xe đỗ lại ven đường, tôi không
thấy ai đến.
“Thưa cô, cô có chắc bạn mình đứng chờ ở
đây không? Nơi này hoang vắng quá, hay là cô gọi
lại cho bạn mình lần nữa đi”
Anh tài xế tốt bụng nhắc nhở. Tôi nhìn quanh
một vòng, đúng là không thấy một bóng người.
Ánh mắt dừng lại trên nhà xưởng bỏ hoang
đăng xa, nghĩ ngợi một lúc, tôi nói với anh tài xế:
“Anh chờ một lát, để tôi gọi điện thoại.”
Lấy di động ra gọi cho Trịnh Tuấn Anh, điện
thoại đổ chuông vài tiếng, sau đó kết nối.
“Thẩm Xuân Hinh, cô tới rồi?”
Tôi lên tiếng: “Tôi đã tới. Trịnh Tuấn Anh, anh
kêu tôi tới đây làm gì?”
“Tôi tìm được Tuệ Minh rồi, cô mau qua đây…”
“Tìm được Tuệ Minh sao không dẫn con bé về nhà?”
Bên đầu dây bên kia lập tức yên ắng.
Một lúc sau, anh ta mới nói tiếp: “Thẩm Xuân
Hinh, cô có thể lựa chọn không tới.”
Tôi nhíu mày: “Trịnh Tuấn Anh, rốt cuộc anh
muốn làm gì? Tuệ Minh là con gái ruột của anh
đấy!”