Chương 427: Linh hồn mỗi người đều là nửa người nửa quỷ (6)
Một lúc lâu sau, không khỏi lên tiếng hỏi:
“Thẳng Nam, đời này chúng ta rốt cuộc phải làm
thế nào mới được coi là người tốt?”
Anh giữ tay lái, nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt
sâu thẳm u tối: “Xuân Hinh, chúng ta không cần
trở thành người tốt, cũng không cần sống theo ý
của bất cứ ai, em chỉ cần nghe theo tiếng lòng
của mình là được”
Tôi cười nhẹ, nhìn phong cảnh ngoài xe đến
ngẩn người, đúng vậy, chúng ta không khiến bản
thân thất vọng là được rồi.
Trở về biệt thự, trời đã hơi muộn. Đại khái do
tâm trạng không tốt lắm, tôi nằm trên giường
chưa bao lâu đã thiếp đi.
Khi Phó Thắng Nam đi ra từ phòng tắm,
dường như đứng bên cạnh nhìn tôi một lúc,
sau đó nẵm xuống cạnh tôi, dáng người anh cao
ráo nên khi nằm xuống gần như ôm trọn tôi vào lòng.
Có lẽ do tôi thật nhỏ nhản.
Tôi hơi mơ mơ màng màng, phát hiện anh
nằm xuống bên cạnh liên nhích tới gần, không
khỏi cất lời: “Em đến tháng, hơi mệt.”
Anh đáp lời, giọng nói trầm trầm: “Ừ, anh biết,
ngoan ngoãn ngủ một giấc, sẽ ổn thôi.”
Anh vỗ nhè nhẹ lưng tôi, động tác cực kỳ dịu dàng.
Chuyện liên tiếp xảy đến với tập đoàn Phó
Thiên, anh thức dậy sớm hơn mọi ngày. Khi tôi
tỉnh lại, Phó Thắng Nam đã không còn ở biệt thự.
Chị Linh đã chuẩn bị đồ ăn từ sớm, vừa thấy
tôi lập tức tươi cười nói: “Mợ chủ dậy rồi ạ, sáng
nay cậu chủ đi làm sớm, dặn tôi nhắc cô ăn nhiều chút”
Tôi mím môi cười nhạt, ánh mắt dừng lại ở bó
hoa trên bàn, là một bó hoa hồng.
Tâm trạng tốt lên không ít, nhìn về phía chị
Linh, nói: “Là chị mang tới đây sao? Thật có lòng…”
Chị Linh kịp phản ứng rằng tôi đang nhắc về
bó hoa hồng, cười nói: “Đây là anh Trần đưa tới
lúc sáng sớm, cậu chủ nói gần đây tâm trạng cô
không tốt, ở nhà ngắm hoa sẽ khiến tâm tình tốt hơn”
Tôi khẽ cười, không khỏi cảm thấy Phó Thắng
Nam đang lý lẽ linh tinh.
Đợi chị Linh làm xong đồ ăn, tôi ngồi vào bàn
ăn uống cháo, lướt di động, thấy được kết quả xử
lý của tập đoàn Phó Thiên với vụ việc Chu Nhiên
An ngã xuống bể bơi.
Bởi trong video, động tác đẩy Chu Nhiên An
của Lâm Gia Hân quá mức rõ ràng, dù cô ta có
trăm cái miệng cũng không thể chối cãi. Cuối
cùng, nể tình Lâm Gia Hân từng là lão làng trong
công ty, hội đồng quản trị quyết định điều cô ta
đến thành phố Giang Ninh, để cô ta tiếp tục làm
thanh tra tài chính.
Kết quả như vậy tốt hơn nhiều so với dự đoán
của mọi người. Đọc full tại truyen.one nhé
Hai ngày nằm viện trôi qua, Chu Nhiên An
xuất viện, chuyện này cũng coi như hạ màn.
Mới đó đã cuối năm rồi, tính thời gian, chỉ còn
hơn mười ngày nữa là đến giao thừa.
Lâm Gia Hân gọi điện thoại tới, tôi không trả
lời, chỉ nhắn lại: “Giữ gìn sức khỏe!”
Con người không thể quan sát quá kỹ, nếu
không sẽ phát hiện thực tế linh hồn của bọn họ
đều là nửa người nửa quỷ.
Giữa trưa, Phó Thắng Nam gọi đến, giọng nói
dịu dàng: “Đã ăn chưa?”
Dường như chưa từng có biểu hiện quá nhiệt
tình, lực chú ý của anh đều đặt trên những sinh
hoạt nhỏ nhặt của chúng tôi, hỏi han ân cần gần
như đã thành thói quen.
Tôi gật đầu, làm ổ trên sô pha, mơ màng cŠp _
ngủ gật: “Em ăn rồi, trong nhà chỉ có một mình
em, cảm thấy hơi nhàm chán”
Trong điện thoại vang lên tiếng cười của anh:
“Nếu không thì buổi tối đến đón anh tan làm nhé?”
Tôi ngẩn người, nhưng vẫn gật đầu, mở miệng
nói: “Vâng!”
Có thể tưởng tượng ra vẻ mặt phía bên kia
đầu dây của anh, không khỏi vui lây.
Dừng một chút, anh lại cất lời, giọng nói trâm
ấm: “Sao em không hỏi anh ăn chưa?”
Tôi hơi sửng sốt, cảm thấy hơi buồn cười:
“Vậy anh ăn chưa?”
“Anh ăn rồi, cà tím sốt nước tương, tối về nấu
cho em ăn thử”
Bà ngoại từng nói, tình yêu năm mười bảy
mười tám tuổi là ngại ngại ngùng ngùng, cúi đầu
đỏ mặt, tình yêu năm hai lăm hai sáu tuổi là thoải
mái hào phóng, rực rỡ vô cùng, tình yêu từ năm ba
mươi tuổi trở đi lại phần lớn không tồn tại.
Nhưng tôi cảm thấy tình yêu từ năm ba mươi
tuổi trở đi như nước, người cổ đại nói nhẹ nhàng
như nước, cũng giống tình yêu tuổi ba mươi,
phạm vi độ ấm đều biến hóa theo người bên cạnh.
Tình yêu năm ba mươi tuổi càng giống một
cơn mưa lặng lẽ thấm ướt vạn vật, mỗi ngày đều
hòa vào ba bữa cơm, theo năm tháng trôi, càng
thêm lo lắng cho sức khỏe lẫn nhau.
Chúng ta từng rất mong chờ đối phương có
thể khỏe mạnh bầu bạn bên ta cả đời, mà không
phải rời đi giữa chừng, để trở thành niềm đau đớn
nuối tiếc suốt phần đời còn lại của ta.
Hàn huyên với Phó Thẳng Nam một lúc, tôi
cúp máy, giờ đến tập đoàn Phó Thiên cũng không
có gì làm, tôi có thể từ từ hãy tới.
Ngủ một giấc trong biệt thự, khi tỉnh lại nhìn
sắc trời đã hơi tối đi.
Nhìn thời gian, đã tám giờ rồi, tôi bất chợt ngồi
thẳng lưng, cầm lấy di động, thấy trên màn hình là
thông báo cuộc gọi nhỡ của Phó Thắng Nam lúc năm giờ.
Đứng dậy, vội vàng ra khỏi cửa, nhìn thấy một
tờ giấy trắng trên bàn, tôi ngẩn người.
Mở ra thì thấy ra là Phó Thẳng Nam đã về nhà
rồi, nhưng vì Kiều Cảnh Thần đột nhiên tìm anh có
việc nên anh lại đi tiếp.
Anh để lại lời nhản, nhắc tôi thức dậy thì mau
ăn cơm. Nhìn thảm lông trên sô pha, tôi không
khỏi đỡ trán.
Gần đây thời gian ngủ của tôi ngày càng
nhiều, ngồi lại sô pha, tôi lân nữa gọi cho Phó
Thắng Nam.Đọc full tại truyen.one nhé
“Ăn cơm rồi?” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói
trầm trầm mê hoặc lòng người của đàn ông lập
tức vang lên.
Tôi sửng sốt, nhìn đồ ăn chưa đụng qua trên
bàn cơm trong phòng bếp, thành thật nói: “Em
quá đói. Anh đang ở đâu?”
“Ở Hoàng Gia, em muốn qua đây không?”
Điện thoại tôi hơi rung lên, là anh nhản địa chỉ qua.
Suy nghĩ một lúc, tôi nói: ‘Anh chờ em một chút”
Ở nhà quanh năm, tôi đi ra ngoài một chút cũng ổn.
Thay quần áo, tôi lập tức lái xe rời đi, biệt thự
cách Hoàng Gia không xa, đi nửa tiếng đã tới nơi.
Nhưng vì tắc đường, len lỏi từng chút một,
mãi một tiếng sau tôi mới đến Hoàng Gia.
Bởi vì đã từng tới đây với Mạc Thanh Mây vài
lần, ông chủ Hoàng Gia nhận ra tôi, lập tức dẫn tôi
tới phòng Phó Thắng Nam.
Vừa đi vào tôi liền ngẩn người, hai người đàn
ông, Kiều Cảnh Thần đã say quắc cần câu.
Đã lâu không gặp, vẻ mặt Kiều Cảnh Thần có
chút buồn thương, trên mặt râu lởm chởm, hiển
nhiên là do suy sụp mới trở thành như vậy.
Cũng may Phó Thẳng Nam dường như không
uống rượu, dáng người thon dài như ngoc
không nhúc nhích trên ghế sô pha, bình thản tự
nhiên nghe Kiều Cảnh Thần càu nhàu.
Nhìn thấy tôi, Phó Thẳng Nam giơ tay khẽ vẫy,
giọng nói trâm ấm trong tiếng nhạc ồn ào lại đặc
biệt rõ ràng: “Lại đây!”
Tôi đi đến bên cạnh anh, quan sát Kiều Cảnh
Thần đã say đến hơi bết bát, người đàn ông bình
thường độc mồm độc miệng lúc này đang nằm
dài trên ghế sô pha, quần áo xộc xệch, say mèm
làu bàu: “Anh ba, mười năm. Mười năm nay, anh
nói xem em trả giá vì cô ấy còn ít sao? Vì lý nào
cô ấy không hề quay đầu lại nhìn em?”
Rõ ràng là khổ sở vì tình.
Phó Thắng Nam gọi cho tôi một ly nước trái
cây, nhìn tôi nói: “Em có muốn hát không?”
Tôi lắc đầu, lại gần anh, nhỏ giọng nói: “Tổng
giám đốc Kiều đang thất tình sao?”
Anh nhìn màn hình, sắc mặt lạnh lếo: “Muốn
yêu mà không được!”
Tôi…
Quả là quý ông đa tình!