Chương 413: Chúng ta đều biết mình muốn gì (5)
Anh nhướng mày, không lên tiếng, hiển nhiên
là đang đợi câu nói tiếp theo của tôi.
“Mạc Thanh Mây và Vũ Linh rất giống nhau, ở
cô ấy có sự hồn nhiên, chân thành, nhiệt tình và
thẳng thắn. Khi ở cùng cô ấy, em có ảo giác
dường như Vũ Linh vẫn còn sống, chúng em giống
vẫn như xưa”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đang
nghiêm túc lảng nghe lời tôi nói, tôi tiếp tục: “Mà
Hồ Diệp cô ấy lại càng giống em hơn, hèn mọn,
bướng bỉnh, có lẽ đều là cùng một loại người. Em
có thể đồng cảm được từ hoàn cảnh và tình trạng
của cô ấy, vì vậy em không thể không chăm sóc
cô ấy. ”
Đúng ra mà nói, Hồ Diệp càng giống tôi trước
kia hơn, tôi biết nỗi đau khổ của sự chờ đợi, càng
biết rõ ràng rằng yêu là thất bại, có thể khiến đầu
rơi máu chảy, nhưng vẫn muốn kiên trì một chút.
Một lúc sau, thấy Phó Thắng Nam không có
chút động tĩnh gì, tôi ngước mắt lên nhìn anh, liền
thấy đôi mắt đen nhánh như màn đêm của anh
đang nhìn tôi một cách bất động.
Đôi mắt đen phát ra ánh sáng mờ ảo của vì
sao, tôi sửng sốt một lúc: “Phó Thẳng Nam…”
“Xin lõi!” Anh duỗi tay, kéo tôi vào trong lòng,
giọng nói trâm thấp đè nén: “Có một số chuyện,
anh sẽ không để nó xảy ra lần thứ hai”
Nằm trong vòng tay anh, lắng nghe nhịp tim
đập theo từng hồi, tôi bất giác mới phản ứng lại,
thì ra là anh đang tự trách bản thân.
Tôi không khỏi khẽ thở dài: “Phó Thẳng Nam,
những lời em vừa nói không có ý trách cứ gì anh,
anh đừng suy nghĩ nhiều”
Anh “ừm” một tiếng, giọng nói trâm xuống:
“Anh biết rồi!”
Tôi không khỏi thở dài, hồi ức về ý nghĩa của
sự tồn tại, có lẽ là để nhắc nhở chúng ta nên trân
trọng, sống tốt cuộc sống hiện tại.
Phó Bảo Hân nhìn chúng tôi, khóe miệng khế
nhếch lên, rõ ràng là đang cười.
Hành động của bà ấy đã thu hút Lâm Uyên và
Mạc Đình Sinh đang trò chuyện, vì vậy trong
khoảnh khắc cả ba người họ đều quay sang nhìn
chúng tôi.
Tôi không khỏi ngượng ngùng, di chuyển vị trí,
kéo giãn khoảng cách với Phó Thắng Nam.
Nhỏ giọng nói: “Anh kiềm chế một chút”
Bên tai truyên đến giọng nói của Phó Thắng
Nam: “Em và anh là vợ chồng, tại sao phải kiềm
chế?”
Tôi đứng dậy đi vào phòng khách, đã bị người
khác nhìn như vậy nên ít nhiều tôi cũng cảm thấy
có chút ngượng ngùng.
Tôi đi một vòng quanh bếp, nghĩ xem mình
nên tặng cái gì cho Hồ Diệp.
Vì không qua lại nhiều nên tự nhiên cũng
không rõ cô ấy thích cái gì.
Nghĩ vậy, tôi lấy điện thoại di động ra rồi gọi
điện cho cô ấy.
Vào đọc tại truyen.one nhé
Không mất quá lâu điện thoại đã được kết
nối, giọng nói của cô ấy có chút khàn khàn:
“Thẩm Xuân Hinh, giao thừa vui vẻ!”
Tôi sững sờ, không biết nói gì: “Mới buổi chiều
mà, còn chưa tới sáng sớm đâu. Cô thích ăn gì?”
Cô ấy có chút ngạc nhiên, “ừm” lên một tiếng:
“Tại sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Tôi nhìn những thứ trong bếp, mở miệng nói:
“Trong nhà tôi mua rất nhiều đồ bồi bổ cho cơ thể,
cô mới hết thời gian ở cữ vài ngày, lại đang trong
thời gian cho con bú. Tôi bồi bổ nhiều như vậy
cũng không có tác dụng gì. Hôm nay là tất niên,
một lúc nữa tôi nhờ Phó Thắng Nam đưa đến cho cô.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, một
lúc sau mới có phản ứng: “Thẩm Xuân Hinh, cám
ơn cô, cô là người đầu tiên gọi điện thoại quan
tâm tôi”
Tôi mím môi, có chút chua xót trong lòng,
không nhịn được nói: “Hôm nay, Thẩm Minh
Thành có ở cùng với cô không? Đứa nhỏ đã hạ
sốt chưa?”
“Ừm, hạ sốt rồi!” Cô ấy nhàn nhạt đáp
“Vừa rồi chú ba có mang qua một ít thuốc bổ,
một lát nữa Phó Thắng Nam tới, tôi sẽ bảo anh ấy
mang về một ít”
Tôi cười yếu ớt: “Không cần đâu, bên này cũng
có, cô cứ giữ lại để bồi bổ cơ thể đi”
Sợ cô ấy nói tiếp, tôi nói: “Đúng rồi, cô còn
chưa nói cho tôi biết là mình thích ăn gì? Một lát
nữa tôi sẽ mang cho cô.”
“Cái gì cũng được, tôi không kén ăn đâu!” Cô
ấy nói: “Nhưng cô đừng mang nhiều quá, tôi
không ăn hết được đâu”.
Tôi không khỏi sửng sốt, mỉm cười yếu ớt rồi
đáp lại vài tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn một vòng
quanh bếp, có vẻ như không có hộp đựng đồ.
Tôi không thể không la lớn ra bên ngoài: “Phó
Thẳng Nam, anh qua đây một chút”
Không bao lâu liền nghe thấy có tiếng bước
chân đi vào, tôi không nhìn, chuyên tâm cúi đầu
tìm hộp cơm: “Phó Thẳng Nam, trong nhà có hộp
đựng đồ không? Bây giờ em sẽ làm một chút đồ
trước rồi chút nữa anh mang cho Hồ Diệp.”
Một hồi lâu cũng không thấy anh đáp lại, tôi
nhíu mày, ngước mắt lên thì thấy là Lâm Uyên, bà
ấy đang ngồi xổm tìm một chiếc hộp dưới tủ.
Trên mặt nở nụ cười vui mừng rồi quay đầu lại
nói: “Tìm được rồi, ở chỗ này có…”
Quay đầu lại thì thấy tôi đang nhìn bà ấy bằng
ánh mắt đầy hoài nghi, bà ấy sững sờ, cười xấu
hổ nói: “Tổng giám đốc Phó cùng… Cùng cha con
đi dạo quanh đây rồi”
Tôi gật đầu, đứng dậy nhận lấy chiếc hộp từ
bà ấy, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn!”
Sau đó tôi bắt đầu tự mình làm đồ ăn.
“Mẹ có thể giúp gì cho con không?” Bà ấy
đứng bên cạnh, bắt đầu hỏi.
Tôi lắc đầu, có phần lạnh lùng: “Không! Cảm ơn!”
Giọng điệu quá mức lạnh nhạt khiến bà ấy im lặng.
Đem đồ ăn sắp xếp xong xuôi, vẫn thấy bà ấy
đứng sau lưng, tôi có chút sững sờ, không nói
chuyện với bà ấy, liền đi thẳng ra khỏi gian bếp.
Cổ tay tôi bị bà ấy kéo lại.
Tôi nhíu mày, có chút không vui: “Có chuyện gì?
“Thẩm Xuân Hinh, chúng ta nói chuyện được
không?” Nước mắt Lâm Uyên säp trào ra, tuy rằng
đã lớn tuổi nhưng vẻ đẹp của bà ấy vẫn trong trẻo,
lay động lòng người.
Tôi quay đầu nhìn bà ấy, ánh mắt tôi rơi vào
khuôn mặt có phần đau khổ của bà, trái tim bắt
đầu đau đớn như bị ai đó bóp nghẹt, thậm chí hít
thở thôi cũng cảm thấy khó khăn.
Tại sao lại như vậy?
Tôi cũng không biết.
Không dễ dàng gì mới tìm lại được âm thanh
của chính mình, tôi nhìn bà ấy, trong giọng nói vẫn
có vẻ lạnh nhạt: “Vẫn là không nên nói chuyện.”
Vạch ra từng vết thương đã từng trải rồi bắt
đầu giải thích lý do bị thương, loại cảm giác này,
tôi không muốn chịu đựng thêm lần nào nữa.
Bên tai tôi truyền đến âm thanh nghẹn ngào,
nức nở, bà nói: “Thẩm Xuân Hinh, mẹ biết, con rất
hận mẹ!”
Tôi cụp mắt nhìn vết thương trên tay mà được
đoán do hồi nhỏ nghịch ngợm rồi cắt phải, vết
thương này đã ở trên người tôi nhiều năm rồi, nếu
không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra, nhưng tôi
biết rằng vết sẹo luôn ở đó. ..
Tôi không nhìn bà ấy, chỉ ngước mắt nhìn ra
cửa bên ngoài, mặt trời thật đẹp, mờ mờ ảo ảo mà
ấm áp, bên ngoài còn có tiếng cười vui của cả bốn
mùa. Vào đọc tại truyen.one nhé
Sau khi hít thở một hơi, tôi nói: “Tôi là người
có trí nhớ đặc biệt tệ, đến bây giờ nghĩ lại, ký ức
của tôi trước năm mười tuổi đều có chút mơ hồ,
nhưng có những khoảnh khắc tôi còn nhớ như in.
Tôi đến năm bảy tuổi mới được đi học, lúc đó ở
Hoành An không có lớp mẫu giáo, chỉ có lớp học
trước, khi bà ngoại đưa tôi đi học, cô giáo nói rằng
tuổi của tôi hơi lớn một chút nên cho thẳng tôi vào
lớp một, không cần đến lớp học trước. Bà ngoại
nói, chỉ cần học hành chăm chỉ, về sau thi vào
được đại học là tôi sẽ được gặp bố mẹ. Lúc đó,
tôi nghĩ mình nhất định phải học hành chăm chỉ,
chỉ cần đỗ vào đại học là có thể được gặp bố mẹ,
khi đấy lũ trẻ trong ngõ Hoàng An sẽ không còn
đuổi theo tôi và gọi tôi là đứa con hoang nữa”
Những ký ức này rất ngây ngô, còn rất đau
đớn, tôi dần đè nén cảm xúc lại, cố gắng mỉm
cười, nói: “Không phải bà ngoại dành tình cảm
cho tôi không đủ, mà chỉ là tôi không muốn trở
thành đứa con hoang trong miệng người khác. Về
sau, khi tôi đỗ vào đại học. Vào đêm đăng ký
nguyện vọng, tôi và Lý Vũ Linh ở trong sân, ôm
điện thoại di động, phân tích xem điểm của chúng
tôi có thể báo danh vào trường đại học nào. Ban
đầu, vốn dĩ tôi muốn đến Thanh Xuân, nhưng sau
đó bà ngoại lại khuyên tôi đến Giang Ninh, đến
đấy tôi có thể tìm được bố mẹ mình”