Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 412




Chương 412: Chúng ta đều biết mình muốn gì (4)

 

Ông ta hơi ngạc nhiên rồi gật đầu, cũng không

nói thêm điều gì.

Tuệ Minh ngẩng đầu nhìn tôi rồi lại nhìn Mạc

Đình Sinh: “Ông ơi, hôm nay là ngày lễ gì thế ạ?”

Mạc Đình Sinh nhìn con bé bằng ánh mắt hiền

lành: “Tết Nguyên đán, là ngày cuối cùng trong năm:

Tuệ Minh cái hiểu cái không hỏi lại: “Vậy có

phải tất cả thành viên trong gia đình sẽ cùng sum

vầy với nhau không ạ?”

Mạc Đình Sinh gật đầu.

Tuệ Minh lại nhìn tôi, suy nghĩ một chút rồi

hỏi: “Mẹ ơi, vì sao ông ngoại và cậu không tới ạ?”

Tôi ngẩn người rồi cười trả lời con bé: “Ông

ngoại và cậu có việc, cô sinh em bé nên không ra

khỏi nhà được, vì vậy phải ở nhà đón giao thừa”

“Vậy bao giờ chúng ta sẽ đi thăm em bé ạ?”

Tuệ Minh lại hỏi thêm, nó càng hỏi lại càng nhiều

vấn đề, động chút là lại ra một loạt câu.

Mạc Đình Sinh kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi

của con bé, tôi đứng dậy vào phòng bếp, Phó Bảo

Hân đang nhào bột, Phó Thắng Nam thì gói sủi

cảo, Lâm Uyên bận rửa rau.

Phó Thẳng Nam nhìn thấy tôi thì cười hỏi: “Có

biết làm không?”

Tôi gật đầu ngồi xuống bên cạnh anh, rửa tay

rồi bắt đầu gói sủi cảo với anh, lúc này mới nói:

“Hồi còn nhỏ bà ngoại đã từng dạy em rồi”

Phó Bảo Hân nhìn về phía tôi: “Chẳng phải em

lớn lên ở miền Nam sao? Miền Nam có ít con gái

biết làm sủi cảo lảm, thế hệ trước cũng vậy, anh

nhớ là mẹ anh cũng không làm món này”

“Có lẽ bà ngoại em đã đi thăm thú rất nhiều

nơi, cuối mỗi năm bà ấy đều sẽ tự tay nhào bột

gói sủi cảo, một lần gói sẽ gói rất nhiều, bà cũng

thích ăn khi còn nóng, bà ấy không thích những

món ngon miền Nam lắm, cho nên cơ bản thường

ăn đồ miền Bắc”

Phó Bảo Hân cười nhạt: “Tôi nghe cô nói thế,

sao lại có cảm giác bà ngoại của cô là một người

miền Bắc chính hiệu nhỉ!”

Vào đọc tại truyen.one nhé

Tôi cười cười cúi đầu làm sủi cảo: “Hình như

bà ấy chưa từng nhắc những chuyện hồi trẻ với

tôi, trí nhớ của tôi cũng chỉ dừng lại ở quãng thời

gian bà ấy đưa tôi đến sinh sống ở Hoàng An”

Lâm Uyên nghe tôi kể chuyện thì lại gần, nhìn

tôi rồi bảo: “Thẩm Xuân Hinh, con đã bao giờ thử

nghĩ, một mình bà già như bà ngoại con, không

anh em không bạn bè ở Hoàng An, mà ngược lại

lại quen biết ông cụ Phó tiếng tăm lẫy lừng ở

Thành phố Giang Ninh, lại còn yên tâm giao con

cho ông cụ, ông Phó của con đã nói với con, bọn

họ quen nhau thế nào chưa?”

Trong phút chốc tôi hơi chân chừ, khẽ lắc

đầu: “Chưa.” Những chuyện này, tôi cũng chưa

từng nghĩ tới.

Bà ngoại đúng thật chẳng có anh em bạn bè

gì ở Hoàng An, nhưng cũng rất quen thuộc với

hàng xóm trong ngõ.

Sau khi nghe mẹ của Vũ Linh nói tôi mới biết,

bà ngoại đến Hoàng An năm hơn năm mươi tuổi,

bà là một người phụ nữ trung niên, mua một căn

nhà nhỏ ở Hoàng An rồi ở lại đó, sau này ngoài ý

muốn nhặt được tôi, nuôi tôi khôn lớn trưởng

thành, thời gian trôi qua người trong ngõ nhỏ cũng

không quan tâm gì nhiều, cũng không có ai hỏi

địa chỉ cụ thể của bà ở đâu!

“Cô biết bà ngoại cô tên là gì không?” Phó

Bảo Hân lên tiếng, tò mò hỏi một câu.

Tôi nghĩ ngợi rồi nói: “Thẩm Ngọc Lan, tôi vẫn

luôn tin lời bà ấy”

Nghĩ tới đây tôi không khỏi nghĩ tới Thẩm

Minh Thành, vì sao năm đó cha của Thẩm Minh

Thành lại giao Thẩm Minh Thành cho một bà già

nuôi dưỡng?

Hoàng An nhiều người có nhà có tiền, có điều

kiện khá giả như thế, vì sao lại cố tình chọn bà

ngoại?

Lâm Uyên dừng lại chốc lát rồi nói: “Trong cái

hộp gỗ đàn hương mà bà ngoại cho con có cất

một miếng ngọc chất liệu rất tốt, con đã bao giờ

mở ra xem chưa?”

Tôi läc đầu, ánh mắt vô thức nhìn về phía Phó

Thẳng Nam: “Em không mở cái hộp đó ”

Phó Thắng Nam hơi bất ngờ: “Vậy tối nay mở đi!”

Tôi gật đâu, không khỏi có chút tò mò.

Sau khi ăn cơm trưa xong, vì tối nay là giao

thừa nên hai người Lâm Uyên và Phó Bảo Hân lại

bất ngờ cùng thống nhất ý tưởng chung, nói là

chiều nay cùng tụ tập trong sân làm tiệc nướng.

Tôi và Phó Thắng Nam dứt khoát xung phong

đi siêu thị mua không ít đồ, đồ ăn và nguyên vật

liệu gì cũng đủ cả.

Lúc trở vỉ nướng, Phó Bảo Hân kéo tay tôi

bảo: “Hai người đàn ông làm đi, cô đừng làm, lại

đây, trò chuyện với tôi một chút!”

Tôi ngẩn người nhưng vẫn đứng dậy đi theo

bà ta ra vườn sau, bà ta có chuyện gì muốn nói với

tôi thì phải.

Vườn sau được chị Linh trồng vài cây ăn quả,

đất đai vừa cày xới nên cũng không có cảnh gì để

ngắm.

Phó Bảo Hân ngồi vào ghế xích đu trong đình

nghỉ mát, nhìn tôi rồi nói: “Nghe nói cô và Thắng

Nam định tổ chức lễ kết hôn lần nữa sao?”

Tôi ngạc nhiên sững sờ, lắc đầu trả lời:

“Không có!”

Bà ta mím môi rồi lại ngớ người nói: “Vậy nó…”

Bà ta nói đến đây lại quan sát tôi, thế mà dừng đề

tài này lại, không gợi chuyện nữa.

Bà ta ngồi trên ghế, ngừng chốc lát lại hỏi:

“Gần đây hai người có dùng biện pháp tránh thai

không?”

Đề tài này…

Bỗng dưng tôi thấy mặt mày nóng ran, ngẩn

người nói: “Không!”

Bà ta gật đầu nói: “Cũng tốt, chắc hai người

cũng muốn có thai, Tuệ Minh cũng sắp năm tuổi

rồi, hai đứa muốn có thêm đứa nữa thì tôi vẫn có

thể hỗ trợ chăm bẫm, quan hệ của cô và nhà họ

Mạc cũng có thể dịu đi phần nào”

Trong thời gian ngắn tôi chỉ biết im lặng,

không nói nên lời.

Không biết sao, bà ta bỗng nhiên nhắc tới Cố

Diệc Hàn, nhìn tôi với vẻ muốn nói lại thôi: “Lo cho

gia đình bên kia, cô cũng nên khuyên nhủ Thắng

Nam một chút, tôi gả cho Vân Dương mười năm,

trong những năm lo lảng cho gia đình ít nhiều

cũng có tình cảm, bây giờ nó lại hành động cực

đoan như vậy, rốt cuộc vẫn hơi quá tay, cô khuyên

Thắng Nam đi”

Tôi mím môi trả lời: “Cô này, có một số việc

cháu có thể nói, nhưng có một số việc cháu lại

không thể nói, chuyện của Tập đoàn Cố Nghĩa,

một khi cháu nói thì hậu quả sẽ càng nghiêm

trọng hơn so với những gì chúng ta tưởng tượng”

Bà ta sững sờ, ánh mắt nhìn tôi hơi đờ đẫn,

mãi lâu sau mới thở dài bảo: “Hầy, rốt cuộc cũng

là lỗi của tôi!”

Còn về việc tôi nợ Cố Diệc Hàn một ân nghĩa,

hẳn là tôi cũng nên khuyên, nhưng tôi không thể

làm thế được, một khi tôi nói thì tính chất sự việc

sẽ không còn đơn giản là khuyên nữa.

Hai người bọn họ đã đấu đá rất nhiều năm,

vẫn luôn là hai thế lực ngang bằng nhau, nhưng

nếu đột ngột diễn biến như thế này, tôi không rõ,

hôm đó rốt cuộc Cố Diệc Hàn đã nói gì với Phó

Thắng Nam, mà Phó Thẳng Nam phải ra tay quyết

liệt thế này.

Trở lại sân trước thì mọi người đã bắt đầu

nướng, Phó Thắng Nam bưng một đĩa thịt gà và

rau quả đã nướng cho tôi: “Em nếm thử xem,

đừng ăn nhiều quá”

Tôi gật đầu cười nói: “Anh nướng à?”

Anh gật đầu nói tiếp: “Em nếm thử xem”

Tôi tìm chỗ ngồi xuống rồi ăn một miếng, thế

mà mùi vị cũng không tệ đâu, nhớ lại chuyện sáng

nay, không khỏi nhắc anh: “Không biết Hồ Diệp có

ở cùng Thẩm Minh Thành không, cô đã nấu đồ ăn

ngon nhiều lắm, hay là đưa qua một chút nhỉ”

Tài năng nấu nướng của Lâm Uyên rất khá,

cho nên những món canh bà ấy hầm đều có mùi

thơm rất tuyệt, lại thêm Phó Bảo Hân nữa, hai

người hợp sức nấu bao nhiêu là món ngon.

Phó Thắng Nam gật đầu: “Để tối nay anh bảo

Trần Văn Nghĩa mang qua!”

Vào đọc tại truyen.one nhé

Tôi không khỏi bật cười: “Không lẽ chỉ mình

anh đón giao thừa, còn những người khác không

đón giao thừa sao, hôm nay công ty đã nghỉ rồi,

anh không có ý định để Trần Văn Nghĩa về nhà

đoàn tụ với vợ con sao?”

Anh hơi sửng sốt, ngừng một chút lại nói:

“Vậy anh đưa đi nhé?”

Tôi gật đầu cười nói: “Làm phiền anh Phó rồi”

Anh nhích lại gần tôi, thấp giọng bảo: “Có

phần thưởng gì không?”

Tôi ngơ ngác, ghé lại trao nụ hôn vội cho anh:

“Được chưa?”

“Được rồi!” Người đàn ông nhếch môi cười

sung sướng, nụ cười chói mắt hạnh phúc.

Tôi cúi đầu thưởng thức đồ ăn ngon, bỗng

dưng anh lại nói: “Vốn dĩ anh cứ nghĩ em quan

tâm đến Mạc Thanh Mây nhất, dù sao có vẻ cô ta

và em cũng hay qua lại với nhau, không ngờ người

em quan tâm nhất lại là Hồ Diệp ”

Tôi nuốt đồ ăn trong miệng, hơi ngạc nhiên

buông đĩa xuống, uống một hớp nước rồi trả lời:

“Anh có tin trên thế giới này có một “anh” khác

không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.