Chương 403: Vẫn là gừng càng già càng cay (5)
Phó Bảo Hân nhẹ nhàng trả lời, sau đó đưa
thịt đã nướng chín cho anh, tôi thì chuyển bát
tương sang cho anh rồi giới thiệu: “Chấm cái này
ăn càng ngon hơn”
Anh mỉm cười chấm thử, sau đó gật đầu đánh
giá: “Vâng, ngon lắm”
Thấy sắc trời dần tối, Phó Bảo Hân mở miệng
đuổi khách: “Chỗ cô phòng nhỏ, không có chỗ
cho hai đứa, ăn uống no rồi thì về nhé.”
Phó Thắng Nam mm cười, sau khi ân cần hỏi
thăm bà ta thì kéo tôi lên xe.
Trên đường về biệt thự, tôi ngẩn người nhìn ra
ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh.
Nhìn khung cảnh lướt qua, tôi không nhịn
được nói với anh: “Phó Thẳng Nam, cảm ơn anh”
Dưới ánh đèn mờ ảo, anh mỉm cười nái: “Hai
từ cảm ơn này quá đơn giản, nếu có thể, anh
muốn nghe một câu nói tình cảm hơn”
Tôi bật cười, ánh mắt nhìn khung cảnh đẹp đẽ
bên ngoài cửa sổ, cẩn thận nghĩ xem mình nên
nói lời tâm tình thế nào, thi thoảng còn liếc sang
nhìn khuôn mặt của anh dưới ánh đèn lấp lóe.
Một lời nói tình cảm với Phó Thẳng Nam, tôi
phải nghĩ cẩn thận, kỹ càng mới được.
Một lát sau xe đã dừng trước cửa biệt thự,
yên lặng một lát đã về đến nhà rồi.
Sau khi tắt máy xuống xe, anh nhìn về phía tôi
hỏi: “Đã nghĩ ra chưa?”
Tôi cười ngây ngô: “Chưa, em cảm thấy… Cảm
thấy anh đang làm khó em, anh biết đó, em không
biết nói mấy lời tình cảm ấy”
“Có thể thử mà!”
Tôi nghĩ một chút, rôi ngẩng đầu nhìn lên bầu
trời, sau đó ánh mắt chuyển sang mặt anh mỉm
cười nói: “Anh là ước muốn mà trong cuộc đời dài
dẳng dẫng này em luôn mơ về.”
Anh hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười rồi kéo tôi
vào trong biệt thự, tâm trạng có vẻ vui hơn rất
nhiều.
“Ăn trộm ở đâu ra vậy?”
Hiển nhiên là anh đang hỏi đến lời nói tình
cảm kia, tôi ngẩng đầu giơ ngón tay chỉ lên bầu
trời: “Em hái từ trên trời xuống đấy”
Nếu như có thể yêu, thì nhất định phải yêu hết
mình, cố gắng dùng tất cả những gì mà mình có
để đem lại cuộc sống vui vẻ hạnh phúc cho anh
đến hết quãng đời còn lại, như vậy mới không tiếc nuối.
Ngày hôm sau. Vào đọc tại truyen.one nhé
Phó Bảo Hân gọi điện thoại tới, không phải
hỏi chuyện gì khác mà chính là: “Đã uống thuốc
chưa?”
Tôi sững sờ một lát, sau đó mới kịp nhớ lại
hôm qua bà ta đã bảo tôi bị cảm phải uống thuốc,
Tôi gật đầu mở miệng nói: “Cháu uống rồi.” –
“Sắp sang năm mới rồi, đến tết cũng phải sắm
sửa một chút cho nó giống với ngày tết, lát nữa ra
ngoài với tôi một lát, mua vài thứ về chuẩn bị”
Bà ta mở miệng dùng giọng nói như ra lệnh,
không có chút thiện ý nào.
Tôi gật đầu, ậm ừ đồng ý.
Phó Thẳng Nam có việc phải làm, nên tôi
không thể suốt ngày bám lấy anh được.
Chị Linh không có ở nhà, sau khi ăn mặc trang
điểm một chút, tôi trực tiếp lái xe đến cửa hàng.
Lúc này Phó Bảo Hân đã đứng chờ ở cửa rồi,
khi nhìn thấy tôi, bà ta bĩu môi phàn nàn: “Có một
đoạn đường ngần tí tẹo, cô không muốn đi thì có
thể nói thẳng”
Tôi yên lặng, nhận lấy cái xe đẩy trong tay bà
ta, rồi nhìn về phía siêu thị cách đó không xa mở
miệng hỏi: “Đi siêu thị à?”
Bà ta bĩu môi, gật đầu. sau đó đi vào siêu thị.
Sau đó bà ta đi phía sau tôi, miệng không
ngừng lải nhải giống như một người phụ nữ nhà
quê chứ không phải một bà chủ nhà giàu có, Bà
ta chọn mua một chút đồ dùng hàng ngày, rồi
quay lại nhìn tôi mở miệng hỏi: “Cô có biết gói
bánh chưng không?”
Tôi lắc đầu: “Không biết!”
Bà ta nhíu mày: “Vào lễ tết hàng năm đều phải
gói bánh chưng, cô không biết gói, thì phải làm
sao bây giờ?”
“Mua, hoặc là nhờ người ta gói hộ.” Tôi mở
miệng, thấy trước mặt bà ta đang để một túi gạo
nếp, tôi có chút nghi ngờ, không phải bà ta định
mua gạo về để tự làm bánh chưng đấy chứ?
“Người khác làm đâu ngon như tự mình gói
được” Nói xong, đúng như những gì tôi nghĩ, bà ta
lấy túi gạo nếp lên bỏ vào trong xe đẩy.
**********
Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện
Đỉnh Cấp Rể Quý
Thôi được rồi.
Sống ở đâu thì theo phong tục ở nơi đó vậy.
Hai tiếng sau.
Bên giao hàng đã đưa đồ đến biệt thự, Phó
Bảo Hân thì dẫn tôi đến một quán ăn Thái.
Lý do là, thưởng cho tôi vì đã đi dạo phố với
bà ta.
“Thủ đô rất hiếm có quán ăn nào bán đồ ăn
Thái chính tông, có điều quán này cũng không tệ,
lát nữa cô có thể nếm thử xem” Vừa ngồi xuống,
Phó Bảo Hân đã mở miệng nói.
Sau đó bà ta vừa gọi món ăn vừa nói với tôi:
“Trước kia khi chưa đến Thủ đô, tôi thích nhất là
nhà hàng bán đồ Thái ở cạnh Đại học Giang Ninh,
sau này khi đến Thủ đô rồi, chưa có dịp về đó, mỗi
lần muốn ăn lại đi tìm các quán đồ Thái trong Thủ
đô, nhưng mà bao nhiêu năm qua vẫn chưa gặp
được quán nào có hương vị chính tông ở Thủ đô
cả, quán này không tệ lắm, cô nếm thử xem”
Trong giọng bà ta tràn đầy nỗi nhớ quê hương.
Cũng đúng thôi, sau khi qua tuổi mười tám, bà
ta đã chuyển đến sống ở Thủ đô rồi, kỉ niệm về
quê cũ cũng dần dần quên mất chỉ còn nhớ lại
hương vị thủa còn nhỏ thôi.
Giống như tôi thích đồ ngọt, vì trong trí nhớ
của tôi, lúc nào trong túi áo của bà ngoại cũng có
một chiếc kẹo ngọt ngào như vậy, chỉ cần khi tôi
ấm ức khóc to, bà sẽ cho tôi một chiếc kẹo, nó có
thể khiến nỗi buồn của tôi tan thành mây khói.
Hôm nay ký ức của tôi về bà ấy đã gần như
mất hết rồi, thứ duy nhất có thể nhớ về là hương vị
ngọt ngào ấy. Vào đọc tại truyen.one nhé
Lúc người phục vụ mang thức ăn lên, tôi đứng
dậy nói: “Cô, cháu đi rửa tay cái đã”
Vừa rồi đi dạo lòng vòng trong siêu thị, khó
tránh khỏi sẽ bị bẩn, bà ta cũng đứng dậy đi
chung với tôi.
Trên đường đi, tôi còn tiện đường vào nhà vệ
sinh một lát, còn bà ta thì đi thẳng về chỗ ệc
Lúc quay về bàn ăn, tôi lại gặp được một
người quen lâu rồi không thấy, Mạc Hạnh Nguyên.
“Cô, mấy hôm nay cháu bận quá không đến
thăm cô được, nhìn cô dạo này có vẻ gầy đi đó.”
Những lời này là do Mạc Hạnh Nguyên nói ra.
Bên cạnh cô ta còn có hai người xa lạ nữa, tôi
không quen hai người ấy, có lẽ là bạn của cô ta.
Nói cho cùng thì vẫn chưa trở mặt với nhau,
Phó Bảo Hân gật đầu mỉm cười: “Con nhóc này,
miệng ngọt quá, chỗ nào béo chỗ nào gầy? Không
phải vẫn thế sao”
Mạc Hạnh Nguyên khẽ cười: “Đợi mấy hôm
nữa, có thời gian rảnh cháu sẽ đến thăm cô”
Lời nói nhẹ nhàng thân thiết, bầu không khí rất
hòa hợp.
Nhưng sự xuất hiện của tôi lại phá vỡ bầu
không khí ấy.
Phó Bảo Hân do dự một lát rồi mở miệng bảo
tôi: “Xuân Hinh, mau đến đây đi, đồ ăn đã mang
lên cả rồi”
Xuân Hinh?
Rất ít người gọi tôi như vậy, ngoài bạn bè thân
mật và người thân ra gân như không có ai gọi cả.
Tôi đi về phía bàn ăn, ánh mắt nhìn thẳng vào
đôi mắt màu đen có chút lạnh lùng của Mạc Hạnh
Nguyên.
Tôi nhận ra được, cô ta rất ghét tôi.
Sau đó tôi ngồi xuống.
Phó Bảo Hân gắp một chút rau đã chín cho
vào trong bát tôi, rồi nói: “Hương vị nhà bọn họ là
chính tông nhất đấy, cháu nếm thử xem, nhất định
cháu sẽ thích”
Tôi gật đầu, không nói nhiều.
Thấy Mạc Hạnh Nguyên không định đi, Phó
Bảo Hân vẫn mỉm cười như trước, bà ta mở
miệng: “Hạnh Nguyên, có muốn ngồi ăn cùng
không? Dì gọi rất nhiều, nếu như không ngại thì
ngồi ăn cùng đi:
Những lời này rất khách sáo, một câu nói
Hạnh Nguyên xa lạ, đã đủ để kéo giãn khoảng
cách giữa hai bên.
Nửa câu sau thì rất nhiệt tình, giống như thật
lòng mời chứ không phải chỉ nói cho có lệ, nhưng
mà ý nghĩa trong đó thì chưa biết được.
Mạc Hạnh Nguyên hơi sững sờ, ngược lại cô
ta cũng không khách khí, mà ngồi xuống ngay bên
cạnh Phó Bảo Hân, rồi thân thiết nói: “Cô, hóa ra
cô cũng thích ăn đồ Thái ạ, sau này nếu có thời
gian chúng ta có thể đi ăn với nhau, cháu cũng rất
thích”
Phó Bảo Hân mỉm cười gắp đồ ăn cho cô ta,
sau đó bà ta buông đôi đũa trong tay xuống, rồi
dùng bàn tay mình nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay
của Mạc Hạnh Nguyên: “Bé con, có thể nghe thấy
cháu gọi dì một tiếng cô giống Thẳng Nam chính
là may mắn của dì, nhưng mà dù sao cũng không
hợp cấp bậc lễ nghĩa lắm, dì với cháu không phải
cô cháu, cũng không phải người thân, một câu cô
này dì không nhận nổi, sau này cháu gọi là dì đi!”
Những lời này rất nhẹ nhàng, không làm mất hòa khí.
Gương mặt của Mạc Hạnh Nguyên cứng đờ
ra, nhưng cô ta vẫn cười nói: “Mấy năm nay cháu
và anh Thắng Nam còn thân nhau hơn cả anh em
ruột, anh ấy gọi cô là cô, vậy tất nhiên cháu cũng
nên gọi như thế rồi, gọi một tiếng cô chính là tình
cảm, sự kính trọng của cháu dành cho cô.”