Chương 362: Sau khi tôi gặp anh (6)
Lại nhìn Trần Văn Nghĩa, ánh mắt anh
ta nhìn tôi cũng đã thay đổi, mang theo vẻ
đồng cảm và đau đớn.
Tôi làm sao vậy?
Tôi đã sa vào trong cảm xúc tiêu cực,
không thề tự kiểm chế bản thân mình, căn
bản không thề giữ được bình tĩnh nữa. Tôi
chỉ biết được rằng mình đang nằm co ro
trên mặt đất, ôm đầu mình thật chặt,
không ngừng cào cấu lên đầu tóc.
Tôi không bị bệnh, tôi thật sự không bị
bệnh mà.
Lúc tôi tỉnh táo lại lần nữa thì đã là một
¿ống sau, Phó Thắng Nam đang canh giữ
ở bên cạnh tôi, tôi nhìn khắp bốn phía, tìm
kiếm bóng dáng của Tuệ Minh nhưng
không thấy đâu.
Bèn kéo Phó Thắng Nam hỏi: “Tuệ
Minh bị Trịnh Tuấn Anh mang đi rồi sao?”
Anh kéo tôi vào trong ngực, lắc đầu,
ánh mắt dịu dàng: “Không, nó thiếp đi rồi,
ở trong phòng.”
Cơ thể tôi bị anh ôm ở trong lồng
ngực, ôm chặt vô cùng, giọng nói của Phó
Thắng Nam vừa trầm thấp vừa quyến rũ:
“Trịnh Tuấn Anh không mang nó đi được
đâu, nó sẽ mãi mãi là con gái của chúng ta,
ð bên cạnh chúng ta. Em đừng lo lắng, nó
sẽ không đi.”
Anh hứa xong, tôi bình tĩnh trờ lại, dựa
vào trong ngực anh nghe tiếng tim anh
đập, bắt đầu yên lặng một lúc thật lâu.
Anh vỗ lưng tôi, dường như là để trấn
: “Xin lỗi, gần đây anh quá bận rộn,
không quan tâm đến em, lỗi do anh không
chăm sóc tốt cho em.”
Tôi lắc đầu, mím môi, không muốn nói
gì.
truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Anh thờ dài, giọng nặng nề, dường
như đang thương lượng với tôi: “Thẩm
Xuân Hinh, ngày mai chúng ta đi bệnh viện
một chuyến, được không?”
Thân thể tôi cứng đờ, dường như là
vùng vẫy theo bản năng, anh cảm nhận
được, cũng cùng lúc ôm tôi chặt hơn nữa.
“Đừng sợ, chúng ta chỉ đi khám một
lát thôi” Anh mờ miệng, giọng điệu trấn
an.
Tôi mím môi, hồi lâu sau mới gật đầu,
xem như là đã đồng ý.
Đi bệnh viện thì sẽ lộ ra sự thật là tôi
bị bệnh, trong khoảng thời gian bốn năm,
tôi cho rằng mình đã tự lành rồi, không còn
bị bệnh nữa, đã khỏi hẳn, nhưng tôi không
ngờ rằng, không hề có chuyện đó.
Một đêm này, tôi không mất ngủ,
cũng không trờ nên điên cuồng, Phó
Thắng Nam không đi đến công ty mà luôn
túc trực ð bên cạnh tôi.
Ngày hôm sau.
Trần Văn Nghĩa đến rất sớm, đón Tuệ
Minh đi, tôi nhìn theo Tuệ Minh đi thật lâu
mới hoàn hồn.
Phó Thắng Nam cầm chìa khoá, dùng
lực khá mạnh kéo tôi, mở miệng nói: “Ban
đêm Tuệ Minh sẽ trờ lại, đừng lo lắng.”
Tôi gật đầu, theo anh lên xe, sau khi
đã ngồi trong xe rồi, tôi vẫn đứng ngồi
không yên, thậm chí còn đột nhiên cảm
thấy bực bội không rõ nguyên nhân.
Tôi vốn nghĩ rằng Phó Thắng Nam sẽ
đưa tôi đến bệnh viện công, nhưng không
ngỡ anh lại đưa tôi vào một bệnh viện tư
nhân.
Không chọn phòng, cũng không nói là
muốn khám bệnh gì, anh kéo tôi đi thằng
vào trong một văn phòng, sau đó bảo tôi
ngồi đợi.
Chỉ có anh làm bạn với tôi, trong văn
phòng không có người, tôi nhìn anh hỏi:
“Chúng ta đến đây làm gì?”
Anh vỗ vỗ tay tôi như để trấn an,
giọng trầm thấp: “Khám bác sĩ, lát nữa lúc
em tâm sự với bác sĩ thì đừng suy nghĩ gì
nhiều, bác sĩ hỏi gì thì nói đó, được
không?”
Tôi gật đầu, nhưng ð trong một không
gian chật chội như thế này, tôi cứ cảm thấy
rằng mình không hít thờ nổi.
Mất khoảng mười phút, một bác sĩ
khoảng sáu mươi tuổi mặc áo blouse trắng
bước vào.
Ông nhìn lướt qua Phó Thắng Nam,
gật đầu cười nhẹ xem như là chào hỏi, sau
đó ánh mắt của ông dừng lại trên mặt tôi.
Không bao lâu sau, đại khái chỉ
khoảng mấy giây, ông nhìn về phía Phó
Thắng Nam, không nói gì quan trọng mà
chỉ lạnh nhạt mờ miệng: “Phó Thắng Nam
muốn ở bên cạnh à?”
Phó Thắng Nam gật đầu.
Bác sĩ mím môi, nhướn mày, sau đó
không nói gì thêm.
Ông xem qua tài liệu trong tay, rồi lại
nhìn tôi nói: “Gần đây chất lượng giấc ngủ
như thế nào?”
Tôi mở miệng: “Vẫn tốt!” Trong lòng
đã cảm thấy hơi bực bội rồi, tôi không
thích kiểu không gian chật hẹp như thế
này, cả cách thức nói chuyện như bị người
ta thâm vấn này nữa.
Dạ dày quặn lên, tôi không đợi bác sĩ
hỏi xong câu hỏi mà bỗng nhiên đứng dậy
đi vào nhà vệ sinh.
Bây giờ trong bụng không còn cái gì
để nôn, nên cuối cùng tôi lại nôn ra máu.
Vào lúc nhìn thấy vệt máu đỏ, chính
bản thân tôi cũng ngây người, sao lại có
máu?
Bác sĩ không hỏi tiếp nữa, mà chỉ nhìn
tôi, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, bảo tôi
ra ngoài hành lang hoặc xuống dưới lầu đi
dạo một chút.
Phó Thắng Nam kéo tôi, dặn đi dặn lại
vài lần: “Đừng chạy lung tung, đợi anh ở
dưới lầu, hoặc đợi anh ở trong hành lang,
đừng đi xa quá.”
Tôi gật đầu, cố gắng nờ một cười
gượng.
Anh kéo tôi, lực tay rất mạnh, nói với
bác sĩ: “Như thế này đi, hôm nào có thời
gian tôi sẽ lại tới nói chuyện với ông sau,
hôm nay đến đây thôi!”
Bác sĩ nhìn tôi một cái, gật đầu, hơi
thờ dài, không nói gì thêm.
Anh kéo tay tôi đi xuống cầu thang,
sau khi lên xe, tôi nhìn khuôn mặt hơi tái
của Phó Thắng Nam: “Có phải rất nghiêm
trọng không?”
Anh cười yếu ớt, ánh mắt sâu xa nhìn
mặt tôi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa
lên, giọng dịu dàng: “Không phải đâu,
đừng suy nghĩ nhiều, có thể là do dạ dày
không ồn, lát nữa anh nói Trần Văn Nghĩa
lấy ít thuốc.”
Câu nói này, tôi nghe thì biết ngay là
anh đang an ủi mình, nhìn anh xong, tôi bắt
đầu yên lặng.
Thật ra trong lòng chúng tôi đều đã rõ
ràng là xảy ra chuyện gì rồi, nhưng không
có ai muốn nói rõ ràng ra mà thôi.
Sau khi trở lại biệt thự, anh ôm tôi, siết
thật chặt giống như không muốn xa rời tôi
dù chỉ một giây.
truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Dường như tôi trở nên rất dễ buồn
ngủ, nhưng lại không tài nào ngủ say được.
Biết anh vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh
tôi nên tôi rất an tâm, ngủ được một lúc,
tỉnh lại thì thấy hình như anh đang ð bên
ngoài ban công gọi điện thoại.
Giọng không lớn lắm, nhưng vẫn có
thể nghe được.
“Cô ấy không sao cả, gần đây cô ấy
quá mệt mỏi thôi.” Bên trong giọng nói của
anh là biết bao cảm xúc dồn nén, không
biết đầu bên kia điện thoại đang nói gì.
Trên mặt anh lộ ra vẻ cô đơn và cố
chấp: “Không cần, tôi sẽ bảo vệ cô ấy cẩn
thận.”
Dưỡng như người ð đầu dây điện thoại
bên kia đang khuyên anh chuyện gì đó,
anh yên lặng một hồi, giọng trầm thấp, cố
gắng làm cho cảm xúc của mình bình tĩnh
lại:
“Tôi sẽ không đề cho cô ấy trị liệu tâm
lý, công khai nỗi đau khổ của mình trước
mặt người khác như thế, cô ấy không chịu
nổi, tôi cũng không muốn cô ấy bị như thế.
Tôi đợi bốn năm, cũng sợ hãi suốt bốn
năm, vào lúc tôi gặp cô ấy ở Hoàng An, cô
ấy đã chôn giấu hết tất cả tuyệt vọng và
đau đớn vào trong lòng, Tuệ Minh là trụ cột
duy nhất đề cô ấy tiếp tục sống, tôi biết cô
ấy đang lo lắng chuyện gì, chỉ cần có thể
làm cho cô ấy cảm thấy thoải mái, chuyện
gì tôi cũng làm được.”
Tôi đứng dậy đi về phía ban công,
nghe được giọng ở đầu dây điện thoại bên
kia, hình như đó là giọng của John.
Giọng điệu của John hơi nóng nảy:
“Phó Thắng Nam, đúng vậy, cái gì anh
cũng làm được, nhưng anh đã từng nghĩ
cho những người yêu cô ấy và những
người muốn bảo vệ cô ấy thật cần thận
chưa? Trong lòng anh cũng biết rất rõ rằng
bệnh trầm cảm căn bản không thể tự khỏi
hoàn toàn, cô ấy đi đến Hoàng An bốn
năm, đặt hết tất cả sự quan tâm và tình
yêu thương lên người Tuệ Minh, bây giờ cô
ấy vừa mới biết một chút xíu tin tức Tuệ
Minh sắp rời khỏi cô ấy thôi mà đã bị ảnh
hường xấu đến mức này. Anh có bao giờ
nghĩ đến, sau này Tuệ Minh lớn lên, rời đi,
anh định sẽ làm như thế nào? Làm cho cô
ấy điên hoàn toàn luôn sao?”
Bầu không khí yên lặng trong phòng
làm cho người khác không thờ nồi, bóng
lưng Phó Thắng Nam hơi run lên, một lúc
lâu sau anh mới mờ miệng, giọng nghẹn
ngào: “Tôi sẽ mãi mãi ð bên cô ấy.”
Dưỡng như .John không còn cách nào
để thuyết phục Phó Thắng Nam, hơi nhụt
chí: “Phó Thắng Nam, anh làm như thế này
không phải là đang bảo vệ cô ấy, anh đang
làm hại cô ấy.”