Chương 358: Sau khi tôi gặp anh (2)
Tôi nhíu mày, bị anh bao vây như vậy,
tôi không thể không nói: “Anh buông em ra
trước đi.”
Bầu không khí có chút kỳ quái, bốn
mắt nhìn nhau, tôi không khỏi chớp mắt
mấy cái.
Tôi không biết mình đang nghĩ gì, khi
Phó Thắng Nam hôn xuống bờ môi của tôi,
tôi vẫn có chút bối rối.
Mãi cho đến khi hô hấp có chút không
ổn định, tôi mới trừng to mắt nhìn anh.
Dường như anh rất hường thụ biểu cảm
của tôi, anh buông tôi ra một chút: “Em
tính để anh như thế cả đời này sao?”
“Phó Thắng Nam, không.”
Bốn năm rồi vẫn không được gì, có thề
đó là cực hình đối với người bình thường,
nhưng đối với tôi thì thật sự là buông bỏ.
Trong bốn năm, tôi đã chữa khỏi tất cả
những nỗi buồn và những uất ức của mình,
nhưng chỉ những khiếm khuyết về cơ thể,
tôi không thề chữa được.
Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau,
bình thường thì Phó Thắng Nam đã rời đi
rồi, nhưng hôm nay anh vẫn đang nhắm
mắt nằm bên cạnh tôi.
Người đàn ông đang ngủ say, tôi cử
động cơ thể và nhìn vào đôi lông mày của
anh, đột nhiên tôi cảm thấy thời gian trôi
thật nhanh.
Bảy năm trôi qua trong nháy mắt,
ngẫm lại thật kỹ, dường như giờ phút này
tất cả gian khổ đều đã từng chút trôi qua,
tương lai sau này sẽ là những tháng ngày
ình yên hạnh phúc.
Nhưng rốt cuộc lòng tôi cũng không
thanh thản.
Phó Thắng Nam mờ mắt ra, nhưng
thậm chí tôi còn không nhận ra, mãi đến
khi giọng nói của anh vang lên, tôi mới
hoàn hồn lại.
Ánh mắt tập trung, bốn mắt giao
nhau, khuôn mặt tuấn tú của người đàn
ông đang nở nụ cười: “Đói bụng không?”
Tôi lắc đầu: “Em không đói!”
Anh duỗi tay kéo tôi vào trong lòng
ngực, giọng nói trầm thấp kiểm chế: “Gần
đây em gầy lắm, ăn nhiều một chút đi.”
Tôi mỉm cười: “Rõ ràng là béo lên mà.”
Nằm trong vòng tay anh, tôi cảm thấy bình
tĩnh an yên hơn một chút.
Buổi sáng rất đơn giản, Trần Văn
Nghĩa mang cháo tới, mùi vị rất ngon
nhưng tôi chỉ ăn vài muỗng rồi không
muốn ăn nữa.
Tôi cảm thấy hơi khó chịu trong bụng,
tôi cố chịu đựng nó một lúc lâu, sau khi
Phó Thắng Nam ra khỏi cửa, tôi vào phòng
tắm và nôn ra tất cả những gì tôi đã ăn.
Có lẽ tôi không muốn ăn nên đã nôn
ra.
Vẫn có các phóng viên bên ngoài sân,
nhưng không quá nhiều. Về vấn đề giữa
tôi, Phó Thắng Nam và Cố Diệc Hàn, một
số chuyện đã được tiết lộ.
Không có gì đáng ngạc nhiên, tôi đã
được viết như một con đĩ trên các phương
tiện truyền thông.
Tôi không nghiên cứu kỹ, nếu không
tôi sẽ không thề sống sót cả về thể chất
lẫn tỉnh thần. Mọi người đều biết hết sự
tình, tôi không thể tiếp tục tham gia các
lớp học tại trường, vì vậy tôi chỉ có thể học
trong biệt thự.
Sau mấy ngày, đám phóng viên cũng
đã bắt đầu bỏ cuộc, nhưng tôi cũng không
có ý định đi ra ngoài. Một đám người gây
náo loạn ð ngoài sân mấy ngày qua, nói
không ảnh hưởng gì thì là nói láo.
Chúng ta là con người, không phải
thần thánh, không thể bỏ qua mọi lời đồn
đại được.
Tuệ Minh ð nhà họ Thẩm vài ngày, khi
trð về, cô bé ôm tôi, ngước nhìn tôi và nói:
“Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa sao? Tại
sao mẹ lại để con ð nhà ông bà ngoại?”
Tôi sững sờ, không nhịn được nói:
“Mấy ngày nay mẹ có việc nên không đón
con được nên để con ở nhà ông bà ngoại,
làm sao vậy?”
Đứa trẻ ngây thơ suy nghĩ một lát rồi
nói: “Nhưng mấy dì bên nhà ngoại nói mẹ
ng cần con, nói con không phải con
ruột của mẹ, sau này khi con lớn lên, mẹ sẽ
rời bỏ con.”
Tôi nhíu mày: “Dì sao?“ Nhà họ Thầm
không nhiều người lắm, mấy người lải nhài
bên cạnh Tuệ Minh hầu như chỉ có mấy
giúp việc hoặc vú em.
Cô bé gật đầu: “Là dì nấu cơm cho
chúng con mỗi ngày. Ông ngoại bận quá,
hôm nào cũng phải làm việc tới khuya. Cậu
cũng rất bận, buổi tối mới có thể về kể
chuyện cổ tích cho con nghe, cho nên chỉ
có dì ð với con.”
Tôi mím môi không nói nữa, ôm Tuệ
Minh vào lòng và khẽ nói: “Tuệ Minh,
không phải mẹ không cần con đâu, con là
con ruột của mẹ. Sau này ai có nói gì với
con, con cũng đừng quan tâm, được
không?”
Cô bé gật đầu, không còn lo lắng nữa
à tự chạy nhảy chơi một mình trong sân.
Vốn dĩ tôi muốn gọi cho Thẩm Minh
Thành, nhưng sau khi nghĩ lại, tôi đành từ
bỏ.
Chạng vạng tối, Phó Thắng Nam gọi
điện thoại về, hình như vừa mới xong việc,
giọng nói có chút mệt mỏi: “Ăn cơm
chưa?”
Nếu không phải Tuệ Minh trờ về, tôi sẽ
không nấu cơm buổi tối, nhìn chút đồ ăn
trong bếp, tôi nói: “Vẫn chưa.”
“Buổi tối đi ra ngoài ăn cơm cùng
nhau đi. Lát nữa anh đến đón em và Tuệ
Minh. Ngoài trời lạnh lắm, mặc thêm áo
vào nhé.” Nghe qua điện thoại, hình như
anh vẫn đang sắp xếp giấy tờ, chắc là anh
đang ở công ty.
**********
Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện
Rể Cuồng
**********
Mấy ngày nay tôi không ra ngoài, tôi
sửng sốt, có chút lo lắng: “Đột nhiên ra
ngoài vào lúc này sẽ thu hút sự chú ý đấy.”
ù sao thì scandal cũng mới vừa hạ nhiệt
mà thôi. Ngọn Sóng Tình Yêu
“Không sao, anh đặt một nhà hàng
riêng, không ảnh hưởng gì đâu” Ngừng
một chút, anh lại nói: “Tuấn Anh đã trờ về,
cậu ấy nói muốn gặp Tuệ Minh.”
Tôi cau mày, trong lòng tôi thật sự
không muốn anh ta tiếp xúc với Tuệ Minh.
Nhìn thấy tôi đột nhiên im lặng, anh
không khỏi nhẹ giọng nói: “Nếu em không
muốn cậu ấy và Tuệ Minh gặp nhau thì một
nhà ba người chúng ta đi thôi.”
“Không sao đâu!” Cho dù tôi có không
muốn thì Tuệ Minh cũng là con gái của
Trịnh Tuấn Anh.
Nửa giờ sau, Phó Thắng Nam đậu xe ở
cổng sân, tôi và Tuệ Minh lên xe, trực tiếp
ngồi vào ghế sau.
Anh khẽ cau mày nhìn lại tôi: “Có
chuyện gì vậy?”
Tôi lắc đầu, cời chiếc khăn trên cồ ra,
điều hòa trong xe hơi nóng thậm chí hơi
ngột ngạt. Đọc full tại truyen.one nhé
Tuệ Minh nói chuyện cũng nhiều khiến
bầu không khí bớt khó chịu, suốt đường đi
tôi không nói lời nào, cũng không có cảm
xúc gì, trong lòng tôi cứ luôn cảm thấy hơi
buồn bực.
Đến nhà hàng và bước vào phòng
bao, Trịnh Tuấn Anh đã đợi sẵn trong đó,
nhưng may mắn là cũng chỉ có anh ta mà
thôi.
Khi nhìn thấy Tuệ Minh, anh ta nờ nụ
cười trên khuôn mặt đẹp trai, kéo Tuệ Minh
qua hỏi này hỏi nọ.
Tôi ngồi vào vị trí của mình, Phó
Thắng Nam nắm tay tôi, anh cất giọng
trầm thấp nói: “Tâm trạng không tốt sao?”
Tôi mím môi lắc đầu, động tác rất bình
tĩnh: “Không có gì đâu.”
Người phục vụ dọn đồ ăn lên, thấy
Tuệ Minh và Phó Thắng Nam nói chuyện
với nhau, ánh mắt của Trịnh Tuấn Anh vẫn
cứ luôn dán trên người Tuệ Minh.
Tôi im lặng một lúc, nhìn về phía Trịnh
Tuấn Anh và mờ miệng: “Chắc là Lâm Diên
sắp sinh rồi, anh…”