Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 204




Chương 204: Lý do Cung Âu ngừng cuộc họp

Bỗng, điện thoại của cô vang lên, Thời Tiểu Niệm lấy điện thoại ra.

Là điện thoại của biên tập Hạ.

Khoảng thời gian này điện thoại cũng không ở bên cô, biên tập Hạ gọi rất nhiều cuộc, cô cũng không gọi lại.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên sàn nghe điện thoại, cười nói: “Alo, biên tập Hạ, đừng giục bản thảo của em, quyển 2 vẫn chưa vẽ xong.”

“Vẽ cái đầu em! Rốt cuộc em cũng biết nhận điện thoại rồi hả? Khoảng thời gian này em ở đâu, chị sốt ruột muốn chết rồi!” Giọng nói kích động của biên tập Hạ vang lên trong điện thoại, mang theo tiếng thút thít.

“Biên tập Hạ, Chị đừng khóc. Làm sao vậy?”

Thời Tiểu Niệm ngớ ra, ngồi thẳng người trên sàn.

“Làm sao vậy, em nói chị làm sao vậy? Xảy ra việc lớn như vậy em có biết là chị lo lắng nhiều lắm không, kết quả vẫn không liên lạc được với em!” Giọng nói của biên tập Hạ kích động mà nghẹn ngào: “Rốt cuộc là em đã đi đâu, chị rất lo cho em!”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nghe, cô lại tìm thấy một người quan tâm cô rồi ư?

Hóa ra trên thế giới này, không phải tất cả mọi người đều không quan tâm đến cô, vẫn sẽ có một vài người đang âm thầm quan tâm cô, bất kể cô bị cả thế giới khinh bỉ thành bộ dạng ra sao.

“Biên tập Hạ, chị tin em sao?”

Thời Tiểu Niệm khẽ hỏi.

Thực ra cô và biên tập Hạ cũng không được xem là thân thiết, bình thường chỉ giới hạn trong trao đổi về việc giục bản phác thảo hay kéo dài thời gian cho bản thảo, không nghĩ đến biên tập Hạ vì lo lắng cho cô đến giọng nói cũng nghẹn ngào.

“Em đừng có ở đây nói nhảm, chị không tin em ai tin em, tin em gái của em?” Biên tập Hạ nghẹn ngào nói.

“Nhưng lời của bọn họ rất rõ ràng, mọi người đều tin rồi đấy.” Thời Tiểu Niệm ngồi trên sàn nhàn nhạt nói, cả người được tắm trong ánh nắng.

Nghe vậy, biên tập Hạ hít mũi, nói: “Thành thực mà nói, cha mẹ nuôi của em bịa ra một câu chuyện đúng là rất lợi hại, còn tuôn ra bức ảnh hôn nhau trong con hẻm, nếu chỉ mới vừa quen biết em, sợ rằng chị cũng sẽ tin.”

“...”

Thời Tiểu Niệm im lặng.

“Có thể mọi người đều không biết chị biết tình hình bên trong đó, người đàn ông bên cạnh em là Cung Âu!” biên tập Hạ nói đến đây lại kích động: “Ai mà sẽ buông tay không thèm Cung Âu, chạy đi làm tiểu tam của con trai nhà họ Mộ! Em không chọn đưa vấn đề này lên mạng, câu trả lời nhất định là ngược lại!”

Nghe vậy, nghe vậy Thời Tiểu Niệm không biết là nên cảm động hay nên buồn nữa: “Hóa ra chị vì điều này mà tin em.”

Cô còn tưởng rằng biên tập Hạ là tin vào nhân phẩm của cô.

“Haha.” Biên tập Hạ vừa khóc vừa cười: “Vậy cho dù nói như thế nào, thì chị vẫn có một hiểu biết nhất định về em, mặc dù không biết về những tình cảm bất hòa kia của em, nhưng chị biết em nhất định sẽ không hại em gái của em xảy thai, còn là em gái bắt nạt từ nhỏ, một trạch nữ như em muốn có bản lãnh đó thì chị cũng phục em!”

“...”

Dường như đây cũng không phải là lời khen tốt đẹp gì.

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ đành kéo môi: “Cảm ơn chị, biên tập Hạ, trong lòng em thoải mái hơn nhiều rồi!”

Khi người trên cả thế giới đều không tin cô, vẫn có một vài người vẫn kiên định không thay đổi mà tin tưởng cô, cô rất cảm động.

“Hiện tại em ở đâu, lần trước chồng của chị nói em bỏ đi rồi, em đi đâu?” Bên đầu kia biên tập Hạ Vũ hỏi: “Hiện tại em vẫn khỏe chứ?”

“Hiện tại em rất khỏe, đã vượt qua được khoảng thời gian tăm tối nhất. Em không có bỏ đi, em vẫn đang ở bên cạnh Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm nói.

“Bà nó, em đang ở thành phố S à, vậy mau ra đây gặp chị!”

Biên tập Hạ nói.

“Ơ...” Thời Tiểu Niệm do dự một chút, nói: “Được, lát nữa em sẽ hẹn thời gian và nơi gặp chị.”

“Được.”

Thời Tiểu Niệm tắt điện thoại, chu môi nhìn về điện thoại của mình.

Bây giờ cô ra khỏi cửa đều phải xin Cung Âu nên cũng không dễ dàng gì, nói thế nào thì mối quan hệ của bọn họ cũng có chút tiến triển, bây giờ cô là bạn gái chính thức của anh, anh là bạn trai chính thức của cô.

Đúng rồi?

Thời Tiểu Niệm nghĩ, hệ thống lại câu nói muốn như thế nào của Cung Âu, đột nhiên cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên sàn, giật mình xoay đầu lại.

Chỉ thấy vị thư ký vừa mới đứng ở cửa, cung kính nhìn về phía cô gật đầu: “Cô Thời, tổng giám đốc mời cô qua phòng họp.”

“Phòng họp? Tôi?”

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên mà từ dưới sàn đứng lên.

“Phải, cô Thời, tổng giám đốc bảo cô qua ngay bây giờ.” Thư ký gật đầu.

“Có việc sao?”

Thời Tiểu Niệm khó hiểu mà hỏi.

Cung Âu họp bảo cô qua làm gì?

“Cụ thể tôi cũng không biết.” Vẻ mặt của thư ký cũng mù mờ: “Hẳn là có việc gấp gì đó, họp được một nửa, đột nhiên tổng giám đốc bảo dừng lại, nói mời mời cô Thời qua.”

“Ừ, được rồi.”

Thời Tiểu Niệm bước nhanh đi qua, răng cắn vào môi, có việc gì gấp sao?

Cô cùng thư ký đi khỏi văn phòng tổng giám đốc, đi thẳng về phía phòng họp, cửa phòng họp đóng chặt đã được thư ký mở ra, thư ký cuối đầu: “Cô Thời, xin mời vào!”

Cửa mở ra, có hơi lạnh từ máy điều hòa phả ra ngoài.

Thời Tiểu Niệm đi lên phía trước, lập tức sững sờ, đây là phòng họp hết sức rộng lớn, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, bàn họp hình tròn gần cả trăm người ngồi, vô cùng trống trải, mọi người đều mặc âu phục phẳng phiu.

Lúc này, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cô, ánh mắt cũng lộ ra vẻ tò mò.

“...”

Thời Tiểu Niệm bị nhìn, da đầu cũng tê dại, theo bản năng cô tìm vị trí của Cung Âu.

Chỉ thấy Cung Âu đang ngồi ở vị trí chủ trì cách xa cô nhất, nhìn thấy cô vào anh giơ tay: “Lại đây.”

Giọng nói trầm thấp từ micro truyền đến, vang vọng khắp nơi trong phòng họp.

Thời Tiểu Niệm đành phải nhắm mắt mà bước nhanh qua dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, đi đến bên cạnh Cung Âu, cúi người nhỏ giọng hỏi anh: “Tìm em có việc gì?”

“Ngồi xuống!”

Cung Âu liếc mắt về chiếc ghế bên cạnh mình.

Ngồi?

Cô không hiểu mà nhìn anh, tay liền bị Cung Âu kéo qua, anh kéo cô ấn ngồi xuống ghế.

Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía cô càng hiếu kỳ hơn.

“Được rồi, tiếp tục, vừa rồi ai đang báo cáo.” Cung Âu nhìn về phía mọi người, lạnh lùng nói.

“...”

Phía dưới mọi người nhỏ giọng xôn xao, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đột nhiên tổng giám đốc cho dừng cuộc họp để gọi một cô gái vào, kết quả cũng không có việc gì đặc biệt?

“Sao thế, còn chưa bắt đầu? Thời gian của tôi rất quý giá!”

Cung Âu trầm giọng nói, ánh mắt có chút u ám mà quét qua mọi người.

“Vâng, tổng giám đốc.” Một người đứng lên tại chỗ, cầm tài liệu báo cáo trong tay nói: “Lần này liên quan đến người máy Mr.Who đã quảng cáo trước đó, đã điều tra đủ hứng thú của mọi người, hiện tại toàn thế giới đều nhìn chăm chú vào N.E của chúng ta bắt đầu cung cấp loại sản phẩm khoa học kỹ thuật...”

Cung Âu ngồi ở đó lắng nghe, đột nhiên cầm túi bánh quy trong cái khay trước mặt, xé túi bánh, cầm một cái xoay người đút vào miệng Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm đang ngồi như tượng gỗ, đột nhiên bị anh làm như vậy, càng sững sờ.

Anh làm cái gì thế?

Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, nói khẽ: “Lúc nãy cảm thấy bánh quy này ngon vô cùng, nên gọi em đến ăn.”

Giọng của anh rất thấp, nhưng micro cài trên cổ áo, cho nên, giọng nói có nhỏ hơn nữa cũng có thể để cho mọi người trong hội trường nghe rõ ràng.

Giọng của người đang báo cáo cũng dừng lại.

Mọi người bị sấm giáng không nhẹ, đột nhiên tổng giám đốc cho dừng cuộc họp gọi một cô gái không thuộc tập đoàn đi vào, chính là gọi vào để ăn bánh.

“...”

Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó có thể cảm nhận được mặt của mình đang bị ánh mắt của mọi người quét đi quét lại ba lần, cô cầm chiếc bánh vừa lúng túng vừa khó xử, nhỏ giọng nói: “Anh gọi em qua đây là để ăn bánh?”

Anh không nhầm đó chứ?

Cung Âu nhìn cô, bỗng nhiên lấy một quả ô mai trong khay trước mặt đưa cho cô: “Em muốn ăn ô mai cũng được.”

“...”

Trọng điểm không phải ở đây được không?

Thời Tiểu Niệm hết lời với Cung Âu rồi, dứt khoát ngồi ở đó không nói gì nữa, im lặng cắn bánh.

Giây tiếp theo, tay của cô liền bị Cung Âu kéo qua, anh đùa giỡn với tay của cô, lạnh lùng nhìn về phía người báo cáo đứng ở đó, giọng trầm xuống, có tức giận: “Sao không nói nữa rồi? Vẫn muốn lãng phí thời gian của tôi?”

“Dạ dạ.” Người kia bừng tĩnh lại, vội nói: “Như thế này, bộ phận của tôi cảm thấy có thể làm buổi họp báo giới thiệu Mr.Who, để cho toàn thế giới hiểu sơ lược một chút, lại có thể thu hút ánh nhìn của mọi người.”

“Buổi họp báo giới thiệu.”

Cung Âu trầm giọng nhắc lại năm chữ này, hồi lâu nói: “Tự tôi chủ trì.”

Nghe vậy, cả hội trường xôn xao, tất cả đều kinh ngạc mà nhìn Cung Âu.

Đây là tin tức quan trọng.

N.E thành lập đến nay đã tạo ra rất nhiều sản phẩm khoa học kỹ thuật và phần mềm hệ thống dẫn đầu trào lưu, nhưng có thể để cho Cung Âu tự mình chủ trì buổi họp báo sản phẩm chỉ có hệ thống N.E.

Khi đó, N.E còn chưa huy hoàng như hôm nay, mấy năm nay, Cung Âu cũng không tự mình chủ trì một buổi họp báo sản phẩm nào.

Hành động này nói rõ Cung Âu vô cùng coi trọng người máy Mr.Who.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, cũng rất kinh ngạc mà nhìn về phía Cung Âu.

Cuộc họp cũng kết thúc sau một giờ, khi mọi người rời khỏi cũng không thể bừng tĩnh lại từ trong sự kinh sợ, cuộc họp này đã cho mọi người hai viên đạn vô cùng nặng ký.

Đầu tiên, tổng giám đốc đột ngột cho dừng lại cuộc họp để gọi một cô gái vào, là vì để cho cô ấy ăn bánh.

Thứ hai, giám đốc lại muốn tự mình chủ trì buổi họp báo giới thiệu người máy.

Quá hăng hái rồi.

Mọi người từ từ tản đi, rốt cuộc, trong phòng họp trống trải chỉ còn lại hai người Thời Tiểu Niệm và Cung Âu, Cung Âu ngồi ở đó vẫn đang nghịch tay của cô.

“Đột nhiên sao anh lại gọi em vào đây?”

Thời Tiểu Niệm hỏi.

“Vì bánh quy ngon.”

“Vì anh cảm thấy bánh quy ngon nên gọi em vào đây?” Thời Tiểu Niệm không thể tưởng tượng mà nhìn anh, đây là đang họp, được không?

Cô lại không hiểu cũng không biết quy định của cuộc họp nội bộ N.E cao bao nhiêu.

Anh lại có thể gọi cô vào ăn bánh quy?

“Không được sao?” Cung Âu nhíu mày.

“...”

Đột nhiên Thời Tiểu Niệm không biết nên nói gì, cô có thể nói không được sao, phòng họp là của anh, anh muốn ai vào thì gọi người đó vào, cô còn có thể làm gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.