Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát

Chương 545




Chương 545

Đường Hoa Nguyệt nghĩ cô còn có thể làm gì anh chứ?

Cô cố gắng nghĩ xem khi nhỏ cô có nỗi sợ hãi đặc biệt nào không, hoặc là có ký ức nào không tốt đẹp không. Nhưng cô bỗng phát hiện ra rằng tuổi thơ của cô và các anh chị em dường như rất tròn vẹn, cô có bố mẹ rất yêu thương con cái, họ đồng hành cùng cô và bảo vệ cô. Tuổi thơ của cô thực sự cảm thấy mình giống như một nàng công chúa.

Thế nhưng có lẽ vì như thế nên bây giờ mọi chuyện mới bị đảo ngược. Khi còn nhỏ cô sống một cuộc sống quá tốt đẹp, sau khi trưởng thành tất cả mọi khó khăn, đau khổ lại ập đến với cô.

Bỗng nhiên cô nhớ ra một chuyện mờ nhạt trong quá khứ của mình, hăng giọng nói với Hoắc Anh Tuấn: “Ai cũng có quá khứ không muốn nhắc tới, chuyện này cũng bình thường thôi mà. Anh cũng không cần phải quá đặt nặng chuyện này đâu, mọi chuyện đều đã qua rồi”

Cô cau mày, chậm rãi nói, dường như cô đang do dự không biết có nên an ủi Hoäc Anh Tuấn hay không: “Rất nhiều năm trước, có một lần em gặp một người có hoàn cảnh khá giống anh, bây giờ nghĩ lại có lẽ cũng là chứng sợ hãi… Hôm đó hình như là ở trong trung tâm thương mại, em ở trong thang máy cùng hai người khác, lúc đó anh ấy đứng ở sau lưng em, em cũng không nhìn rõ hình dáng của anh ấy.

Bỗng nhiên thang máy bị hỏng, xung quanh tối đen như mực, chuông báo động cũng mất tín hiệu. Người đó thở gấp gáp và đầy đau khổ khiến em sửng sốt, vội vàng tiến tới hỏi anh ấy bị sao, ngay cả nói anh ấy còn không thể nói rành mạch”

Đường Hoa Nguyệt lấy tay trêu chú chó nhỏ, cô vô tình nói những lời vừa rồi, không để ý đến khi Hoắc Anh Tuấn nghe thấy “chứng sợ hãi” anh đột nhiên nắm chặt hai tay lại.

“Két” Một tiếng vang chói tai, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên bẻ lái, lao xe vào lề đường rồi phanh gấp.

Đường Hoa Nguyệt kinh ngạc nhìn anh hỏi: “Anh…anh sao thế?”

Biểu cảm của Hoắc Anh Tuấn không ổn, anh nắm chặt lấy tay Đường Hoa Nguyệt, anh vội vàng hỏi: “Chuyện đó xảy ra khi nào? Vào năm này? Em còn nhớ không?”

“Khoảng sáu, bảy năm trước thì phải. Lúc đó chắc em chưa quen anh đâu. Anh Tuấn, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Khuôn mặt Hoắc Anh Tuấn lộ ra vẻ kinh ngạc và thất vọng tràn trề, đôi mắt anh đỏ hoe và hàm dưới khẽ run lên: “Lúc đó vào mùa hè, đúng không? Ở Hà Nội, cuối cùng em để lại cho cậu ấy một con búp bê màu xanh đúng không?”

“Vâng, hình như là vậy. Sao anh lại…” Vừa nói xong, Đường Hoa Nguyệt cũng hiểu được đó là chuyện gì, cô nhíu mày, có chút ngạc nhiên hỏi: “Lẽ nào người đó là anh à?”

Khi nghe lời khẳng định của Đường Hoa Nguyệt, anh cũng không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa, anh xoay người ôm chặt Đường Hoa Nguyệt vào lòng mình.

“Này…cổ họng em” Đườn Hoa Nguyệt võ vai Hoắc Anh Tuấn. “Anh điên đấy à, em sắp bị anh bóp cổ chết rồi đấy”

Hoắc AnhTuấn ngây người, vội vàng buông tay ra, thế nhưng anh vẫn không nỡ buông Đường Hoa Nguyệt, nhìn kỹ đôi mắt của anh còn ngân ngấn nước mắt.

Đường Hoa Nguyệt cũng không ngờ tới giữa hai người lại có mối nhân duyên này: “Được rồi, có chuyện gì to tát đến mức đấy đâu”

“Có đấy” Hoắc Anh Tuấn giọng khàn khàn, đầy uất ức nói: “Em không biết ngày hôm đó đối với anh quan trọng đến mức nào đâu. Sao… sao lại có thể là em được chứ? Anh… anh thật đáng chết, vậy mà lại không nhận ra em! Vậy mà…”

Vậy mà anh thậm chí còn tin lời nói nhảm của Từ Uyển Nhan, còn cho rằng cô ta là người nhẫn nạn an ủi anh trong bóng tối ngày hôm đó!

“Sao lại không thể là em chứ? Đó là con búp bê đầu tiên trong đời em gắp được từ máy gắp thú đó! Thế mà em đã tặng anh đấy, anh có biết không hả? Sau khi về nhà em còn đau lòng mãi mới hết đấy”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.