Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát

Chương 521




Chương 521

Hoắc Anh Tuấn nhìn xung quanh rồi liền đưa La Cơ Vị Y vào một cửa hàng quần áo vừa khai trương, thay trang phục thường ngày của người dân địa phương, sau đó đội mũ.

Tâm vóc của hai người tương đương với người Âu Mỹ nên trông họ không quá khác biệt giữa đám đông.

Hoắc Anh Tuấn rất có tài ngôn ngữ, bình thường hay nói tiếng Anh giọng Pháp, lúc này anh ta rất tò mò muốn nói chuyện với người đi đường trong công viên, những người này.

tuy rằng thân thiện, nhưng họ chỉ nói chuyện với Hoắc Anh Tuấn về những thông tin không quá quan trọng, một khi Hoắc Anh Tuấn hỏi sâu hơn, bọn họ sẽ rời đi với vẻ mặt cảnh giác và lắc đầu.

Chỉ sau vài chục phút, Hoắc Anh Tuấn mới đoán ra được nguồn gốc của thị trấn này – hóa ra nó là một thị trấn nhân tạo mới với lịch sử chỉ gần 20 năm..

Tiện ích ở đây vô cùng đầy đủ, kể cả cư dân đi chơi cả đời thì cũng có thể sống sung túc, cư dân ở đây đều là những người đã chán ngán với sự hào nhoáng, xô bồ của thành phố lớn, muốn tìm lại cuộc sống của họ ở đây, một cuộc sống bình thường và bình yên.

Điều quan trọng nhất là thị trấn này là một địa điểm khó tìm thấy trên bản đồ, và rất ít người ngoài có thể vào.

Ngay lúc đó, Hoắc Anh Tuấn thậm chí còn nghĩ tới “Ký ức hoa đào” hồi nhỏ đã học trong sách giáo khoa, đây không lẽ chính là nguồn gốc của Ký ức hoa đào?

La Cơ Vị Y cảm thấy rùng mình, nhưng Hoắc Anh Tuấn nhìn hồ nước nhân tạo vô tận trước mặt và nói:”Cậu không nghĩ rằng Hoắc Thừa Vọng này rất có phúc sao? Đã có thể tìm được một nơi tốt như vậy, nhưng đó là một tiếc không bao lâu được tận hưởng thì đã chết rồi. “

“Ông chủ … Tôi nghĩ đi nghị lại thì chắc chắn chỗ này có ám sát”

Hoắc Anh Tuấn cười cười nhìn cậu ta một cái: “Nếu như cậu tới, cậu sẽ an toàn. Đi thôi, chúng ta đến thẳng chỗ của hắn”

Mặc dù tọa độ mà La Cơ Vị Y tìm được không chính xác, nhưng số tòa nhà và số nhà trên “cõi bồng lai” thật tự tồn tại đều hoàn toàn tương hợp.

Hoắc Anh Tuấn cố gắng hết sức để nở một nụ cười thân thiện và tốt bụng, rồi bấm chuông trên cửa.

Anh bấm chuông rất lâu nhưng không thấy động tĩnh gì, Hoắc Anh Tuấn lo lắng lùi về phía sau một bước, cảm thấy hôm nay mọi chuyện thật sự không ổn.

Anh vô thức ngẩng đầu nhìn về phía ban công tầng hai của tòa nhà dành cho một gia đình này, không ngờ lại nhìn thấy một bà cụ ngồi trên xe lăn, đang chăm chú quan sát anh và La Cơ Vị Y.

Hoắc Anh Tuấn sửng sốt một lúc, liền lớn tiếng giải thích ý định của mình với bà cụ, nhưng bà cụ dường như đang bị thất thần, không động đậy, điếc tai và không nghe thấy tiếng kêu của anh.

Hoắc Anh Tuấn trong lòng chửi thề một câu, sau đó hỏi bà cụ có biết một người đàn ông người phương Đông trước đây sống ở đây không.

Nhưng bà cụ không biết là giả câm điếc hay là có vấn đề gì nên quay đầu lại, không nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn.

“Sếp Hoäc…sếp Hoắc! Đừng tức giận…… Đừng tức giận, bà ấy chỉ là một bà già có vấn đề về não thôi mà!”

Hoắc Anh Tuấn nhắm mắt lại, bất lực cử động cổ họng “đi thôi”

Bóng dáng nhìn Hoắc Anh Tuấn và La Cơ Vị Y đã biến mất khỏi tâm mắt, bà cụ vừa đờ đãn đứng dậy khỏi xe lăn, sau đó trốn vào nhà, cầm điện thoại di động lên, gửi một tin nhắn đến một dãy số được mã hóa ngắn gọn.

“Có người tìm đến rồi”

Hoắc Anh Tuấn thất bại quay trở về tay trắng, đi cùng La Cơ Vị Y đặt phòng ở khách sạn bằng một giấy chứng minh nhân dân giả.

Thời điểm điện thoại di động được kết nối với wifi, trong đầu Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nghĩ ra được điều gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.