Chương 489
Hoắc Anh Tuấn nắm đấm chặt lên nội tâm kích động, chuyện này anh cuối cùng không còn nói rõ ra được!
Đường Dịch Thiên có thể ở thời điểm này tỉnh lại thực sự là một chuyện tốt! Đây có phải là đại diên trở ngại quan trọng †o lớn giữa anh và Đường Hoa Nguyệt đi đến bước đường này sao?
Đường Hoa Nguyệt nhìn thấy anh như vậy còn cho rằng anh vẫn muốn thủ phạm đứng đẳng sau là ai, có chút tiếc nuối nói “Nhưng bố không nhớ ra người thực sự đẩy bố là ai, trong đầu bố không còn nhớ có chút chỉ tiết nhỏ nào, còn cần thời gian từ từ chắp vá”
Hoắc Anh Tuấn khuôn mặt đẹp trai vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo, bây giờ Đường Dịch Thiên hồi phục lại trí nhớ, lúc này khó bảo đảm tên hung thủ sẽ không xuất hiện thêm lần nữa, chỉ cần anh sắp xếp bố trí tốt… nhất định sẽ không để cho kẻ xấu chui vào chỗ trống, đợi đến lúc đó nhất định có thể tìm được cơ hội đem người kia ra ánh sáng.
Anh gật đầu “Được, anh biết rồi thực ra tình huống hiện tại đã tốt hơn nhiều so với anh dự liệu bác trai phục hồi nhanh trí nhớ bình thường nhanh như vậy nói không chừng rất nhanh sẽ chớ được chỉ tiết lúc đó. Em cũng đừng mất tinh thần quá, tất cả sẽ thuận lợi… vậy em lần này quay về chắc là muốn ở cạnh bố một thời gian chứ?”
Đường Hoa Nguyệt gật đầu.
Hoắc Anh Tuấn phấn khởi rồi, liền vội vàng nói “Vậy anh cũng ở lại đây nhé! Em có bố và em gái đều cần chăm sóc, ba đứa nhỏ cũng không bớt chuyện, em một mình chăm sóc bọn họ nhất định rât mệt… Anh không nỡ. Anh nghĩ ký rồi, em ở đây bao lâu anh ở cùng với em bấy lâu, trong lòng em không suy nghĩ bất kỳ chuyện gì khác làm chuyện em muốn làm còn lại tất cả anh sẽ xử lý được. Bọn họ chuyện học hành cũng sẽ không bị xấu đi, anh sẽ sắp xếp thoải đáng.
Đường Hoa Nguyệt nhíu mày vẻ mặt có chút không vui “Anh cũng sắp xếp chỗ ở này cho em?”
Hoắc Anh Tuấn mắt sáng sáng lên, lập loè một ít chút nóng người không đành lòng cự tuyệt anh gật đầu, “Đúng vậy, K tiểu thư, em đã quên sao, chúng ta còn có một hợp đồng chưa hết hạn. Hiện tại sức khỏe anh sắp khỏe rồi, đương nhiên là muốn một lần nữa tín nhiệm, ông chủ ở nơi nào, thi anh ở nơi đó. Vì là em chia sẻ tất cả áp lực, là chức trách của anh!”
Đường Hoa Nguyệt ôm lấy hai tay ngả lưng trên ghế sô pha “Ö? Sức khỏe sắp tốt rồi? Ba ngày trước anh còn khóc vẻ như đưa đám muốn ở nhà em không ai chăm sóc thì không được còn nữa là lương của một trợ lý mời được người chăm sóc đúng không? Vậy vé máy bay đến đây anh mua được sao?
Ừ? Trả lời đi trợ lý Hoắc, vẻ mặt của trợ lý Hoắc hoàn toàn cứng đỡ.
Bỗng nhiên bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười khẽ âm thanh có chút quen thuộc, Đường Hoa Nguyệt lại không sợ chỉ là có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn không nhờ là nhìn thấy khuôn mặt của ba đứa nhỏ của mình.
Đường Hoa Nguyệt và Hoắc Anh Tuấn chốc lát liền đứng dậy mở cửa, nhận ba đứa bảo bối vào.
Đường Hoa Nguyệt có chút bất đắc dĩ hỏi “Không phải đi cùng với dì sao, làm sao các con lại quay về chứ?”
Thi Tịnh ôm lấy đùi mẹ “Chúng con chơi với dì rất vui, dì ngủ rồi, chúng con lo lắng cho mẹ ở một mình không có ai sẽ cô đơn mới gọi chú lái xe chở chúng con vê”
Cận Khánh lúc này cũng lặng lẽ kéo tay của Hoắc Anh Tuấn lên, cười híp mắt tiếp lời của em gái “Đúng vậy, nhưng không ngờ là mami lại không phải là một mình!”
Đường Cận Minh khuôn mặt nhỏ như cũ nhưng nhìn qua có chút không vui ba anh em bọn họ vừa nãy trước khi vào cửa liền ở cửa sổ nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Anh Tuấn, sau đó không hẹn mà cùng lựa chọn đứng ở bên cửa sổ nghe trộm.
Mặc dù không nói nhưng Đường Cận Minh biết em trai và em gái trong lòng bọn họ đều rất vui mãi cho đến vừa ba ba bị được mẹ nói đến nỗi á khẩu không trả lời được, bọn họ mới dám lên tiếng giải vây, chỉ lo mẹ đem anh đuổi ra khỏi nhà…
Ôi đời người không quen biết vậy cũng là quá đáng thương.