Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát

Chương 485




Chương 485

Đường Dịch Thiên cười cười, anh biết con gái mình đây cũng là có chút chột dạ, sợ bản thân mình tức giận bọn họ trước đó diễn kịch lừa ông.

“Hoa Nguyệt, chuyện lúc trước bố biết các con thanh niên trẻ tuổi đều là vì muốn bố tốt, bố lại không phải cổ hủ, chút chuyện nhỏ này làm sao sẽ giữ ở trong lòng chứ? Ngược lại là bố muốn cảm ơn con, không chê bố già hồ đồi… cho tới cả Hoäc Anh Tuấn, thực ra cho dù con không nói bố cũng biết rõ trong lòng con băn khoan những gì. Con gái của bố bố hiểu mà! Những người bố khác không muốn nói nhiều thế nhưng chuyện ngã lầu năm đó bố nhất định phải nói rõ với con, người mà đẩy bố xuống không phải là Hoắc Anh Tuấn”

Đường Hoa Nguyệt vẻ mặt khẽ lay động, cho dù cô trước đây đã nghĩ rằng chuyện này có thể là cô trách nhầm Hoắc.

Anh Tuấn rồi nhưng bố bị như thế thẳng thắn mà nói cô vẫn có chút chần chừ.

“Bố, bố xác định không? Bác sĩ không phải nói việc ngày hôm đó bố không thể 100% trở về trạng thái cũ rồi sao? Có thể còn có một chút…”

Đường Dịch Thiên lắc đầu, nhẹ nhàng đưa tay lên chặn lời của cô.

“Không thể, điểm này bố rất khẳng định. Khi đó bố từ trên lầu rơi xuống, nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn vừa ở dưới lầu, vậy người hại bố làm sao có thể là nó chứ? Huống chỉ sau khi bố ngã, không có hôn mê ngay, khi Hoắc Anh Tuấn ôm bố gọi điện thoại gọi xe cấp cứu, những sự lo lắng và hoang hốt kia bố nhìn ra được không phải giả vờ. Hơn nữa con và Hàn Khiết đều nghĩ bố không còn nữa, nản lòng thoái chí đưa ra nước ngoài những năm nay không phải là Hoắc Anh Tuấn nuôi bố sao? Tuy rằng bố không nhớ ra được tên hung thủ như thế nào thế nhưng bố có thể xác định người đó không phải là Hoắc.

Anh Tuấn”

Nghe thấy mấy câu này, viền mắt Đường Hoa Nguyệt vừa chua xót lên.

Cô không thể nào tượng tưởng được, lúc đó người bố chính trực đứng tuổi đột nhiên lại gặp phải tai bay vạ gió là có biết bao nhiêu đau khổ, biết bao nhiêu tuyệt vọng.

Đường Hoa Nguyệt giống như từ khi còn bé thường leo trên lưng rắn chắc của bố như đứa con gái bé nhỏ kia vậy, dựa vào trong ngực của bố, trong lòng một nghĩ những đau khổ mà bố phải chịu lại vừa nghĩ đến Hoắc Anh Tuấn.

Cô hận Hoắc Anh Tuấn, năm đó biết rõ bố vẫn còn sống biết rõ bố ở trong bệnh viện của anh chữa bệnh, anh lại vì trả thủ mà bản thân mình kiên trì không tiết lộ ra một chứ nào.

Thế nhưng cô cũng cảm ơn Hoắc Anh Tuấn nếu như không phải anh chăm sóc những năm nay thì bố cô cũng không thể hồi phục nhanh đến như vậy.

Người đàn ông họ Hoắc này thực sự khiến cho lòng người phức tạp mà.

Đem chuyện quan trọng nhất ra nói rõ rồi, cảm xúc của người nhà họ Đường cũng tốt lên, mặc dù Đường Dịch Thiên tạm thời không có cách nào chỉ ra được cái tên hung thủ đã đẩy ông xuống là ai thế nhưng bây giờ nhà họ Đường đã vượt xa quá khứ chỉ cần có đủ thời gian bọn họ nhất định sẽ khiến cho những tên đen tối núp sau bóng tối đều phải nổi lên.

Sau khi Đường Dịch Thiên tỉnh lại, liền nghe con trai nói Đường Hoa Nguyệt mang cháu ngoại đến, sáng sớm đã liền sai Đương Hàn Khiết đi ra ngoài mua thật nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi mà bọn trẻ ở đây thích về.

Khi ba đứa nhỏ là lớn lên ở Los Angeles, vào lúc này ông ngoại khôi phục ký ứclại bình thường, và những đồ vật quen thuộc khi còn bé, trong lòng kích động lên, cái miệng nhỏ bên trái nói ngọt ngào “Ông ngoại là tốt nhất rồi;’ đứa bên phải nói “Thích nhất là cậu” khiến cho người đàn ông nhà họ Đường đều cười không ngậm được mồm vào.

Đường Dịch Thiên không chỉ là có não bộ khôi phục bình thường, trai qua những ngày tháng tính dưỡng ở Mỹ, sức khỏe cũng khỏe mạnh lên rất nhiều, lúc này thông qua sự cho phép của bác sĩ, ông liền cùng với con cái và cháu đi ra ngoài.

Cả nhà ba đời cùng đi đến nhà ăn ở Los Angeles, đầu đừng và công viên lại đi bộ một lúc ở đây là đất khách quê người nhưng cũng là quê hương thứ hai của bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.