Chương 483
Đặt điện thoại xuống, anh nhìn bóng cây khẽ đung đưa ngoài cửa sổ thở dài một cái, bất kể nói thế nào sự việc vẫn là đến bước đường này rồi, Hoắc Anh Tuấn cảm thấy mấy ngày hôm nay Đường Hoa Nguyệt ở nhà những hoạt động này trong những bình yên ngắn ngủi trước cuộc chiến cuối cùng.
Chuyện đến nước này, anh chỉ hy vọng bất luận như thế nào cũng đừng lan đến gần Đường Hoa Nguyện và con của bọn họ.
Ánh trăng sáng như gương, Đường Hoa Nguyệt nhấc cánh †ay của con gái ôm mình ở phía sau lưng trở mình, liền bị đánh thức dậy bởi tiếng điện thoại rung ở chiếc tủ ở đầu giường.
Cô mắt nhắm mắt mở vớ lấy, nhìn thấy cái tên sáng trên màn hình điện thoại vội vã khoác áo khoác lên chân bước rón rén đi ra khỏi phòng đến ban công tầm nhìn rất đẹp.
“Alo, anh trai? Làm sao vậy?”
Giọng nói ôn hòa của Đường Hàn Khiết vang lên: “Đánh thức em dậy rồi chứ? Trong nước vẫn là đêm. Thực ra anh có chút do dự không biết có nên gọi điện thoại cho em không nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy phải nói cho em. Bố vừa mới bị ngất anh vừa đưa ông vào bệnh viện, ông vẫn đang trong trạng thái hôn mê, lúc mê man trong miệng vẫn lâm bầm nói không rõ cái gì… Bác sĩ kiểm tra cho công, nhận định ông khả năng lớn là sẽ khôi phục lại trí nhớ. Hoa Nguyệt em có đến Mỹ một chuyến thăm bố không?”
Đường Hoa Nguyệt ngón tay đột nhiên năm chặt điện thoại “Được, được… em bây giờ … không, ngày mai em sế qua đó. Đợi bọn trẻ tỉnh dậy em dẫn bọn chúng cùng qua đó. Bố nếu như khôi phục trí nhớ thì nhất định sẽ muốn gặp…”
Đường Hàn Khiết gật đầu, hai anh em cách nhanh bên bờ đại dương câu được câu không nói chuyện bố và em gái, nói chuyện lúc còn nhỏ những ký ức ấm áp lại hiện lên.
Nói chuyện đến khi Đường Hoa Nguyệt an tâm hoàn toàn quên đi trong nhà còn có người là Hoắc Anh Tuấn.
Đêm đó Đường Hoa Nguyệt lại khó ngủ, trực tiếp lên trên mạng đặt cho mình và ba đứa nhỏ vé máy bay tính toán thời gian sáng sớm hôm sau bọn họ phải ra khỏi nhà.
Ngày mai chín rưỡi sáng Hoắc Anh Tuấn tinh thần thoải mái từ phòng khách tầng ba bước xuống cầu thang, trong dự tưởng cảnh vui vẻ ấp áp “Bọn trẻ đang nô cười với mẹ” hoàn toàn không xảy ra, phòng khách hoàn toàn không có một bóng người!
Hoắc Anh Tuấn cau mày gọi tên của Đường Hoa Nguyệt biệt thự trống rỗng chỉ có tiếng của anh vang vọng trả lời mà thôi.
Nghe thấy động tĩnh của anh, đầu bếp nữ phụ trách một ngày ba bữa trong phòng nhỏ bước ra nhìn thấy Hoắc anh Tuấn còn có chút giật mình “Ông Hoäc, ông vẫn ở nhà ạ?!”
“Có ý gì? Đường Hoa Nguyệt đâu?”
“Bà Đường sáng sớm đã dẫn theo ba đứa nhỏ ra ngoài rồi, còn nói với chúng tôi mấy ngày nay được nghỉ cho nên tôi cũng không chuẩn bị đồ ăn sáng… thực sự xin lỗi ạ, tôi cho rằng ông và bọn họ cùng đi rồi chứ! Hay là để tôi àm chút gì cho ông? Ông xem muốn ăn gì…
Mấy câu sau Hoắc Anh Tuấn nghe không vào lạnh lùng nói một câu tùy tiện, liền trở về tầng hai, đẩy mấy gian phong ngủ nhìn trên giường to đêm qua rõ ràng có dấu vết người ngủ còn lưu lại đó.
Thế nhưng người đã không thấy nữa rồi, thậm chí ngay cả nói với anh một câu cũng không nói.
Hoắc Anh Tuấn có chút đau ngồi trông khá là thất bại ngay cạnh ghế sa lông cạnh cửa.
Anh vẫn còn thực sự cho rằng quan hệ với Đường Hoa Nguyệt có thể thay đổi… Xem ra đều là anh nằm mơ hão huyền.
Mấy ngày trước trong lòng Hoắc Anh Tuấn còn có nhiều dâng trào, anh bây giờ chính là mất tinh thần, căn chặt hàm răng lấy điện thoại di động ấn gọi cho số của Đường Hoa Nguyệt.
Không ngoài dự liệu chính là tắt máy.
Hoắc Anh Tuấn không muốn dày vò mà chờ đợi, trực tiếp nhập thẳng số chứng minh thư của ] Đường Hoa Nguyệt tìm nhật ký xuất hành của cô.
Đúng như dự đoán, thể hiện rạng sáng một giờ rưỡi, Đường Hoa Nguyệt mua tốn tấm vé máy bay sáng sớm hôm nay bay thẳng đến Los Angeles.