Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát

Chương 474




Chương 474

Đường Hoa Nguyệt cảm nhận được sự thay đổi của đối phương, chẳng biết tại sao, hô hấp của cô cũng trở nên đồn dập theo. Cô chống hai tay lên ngực Hoắc Anh Tuấn, muốn chui ra khỏi bồn tắm, nhưng nửa thân trên của cô chỉ vừa mới hướng ra ngoài một chút thì bàn tay của Hoắc Anh Tuấn đã nắm lấy cổ tay của Đường Hoa Nguyệt trong chớp mắt, lại một lần nữa kéo cô lại khoảng cách gần mình đến mức có thể nghe thấy tiếng thở.

Một giây trôi qua, trời đất đảo lộn, gáy của Đường Hoa Nguyệt được Hoäắc Anh Tuấn che chở, hai người đổi vị trí, những nụ hôn nóng rực rơi xuống như gió táp mưa rào, Đường Hoa Nguyệt khó mà chống cự.

Uống rượu vào là hỏng việc, Đường Hoa Nguyệt mơ màng, đổ hết những gì mất không chế trong tối nay lên hai ly rượu đổ kia.

Nhiệt độ trong phòng tắm bỗng nhiên sôi trào, Đường Hoa Nguyệt vừa cam chịu, vừa cố gắng an ủi mình, nghĩ, thôi được rồi, con cũng sinh mấy đứa rồi, đến mức này còn có gì đâu mà giấu nữa. Từ trước đến nay, ăn uống và sắc dụng chính là bản tính của con người, không cần phải che đậy.

Huống chi, người đàn ông cẩn thận từng bước một, dùng hết tất cả vốn liếng để đổi lại một cơ hội ở bên cạnh cô, nói không chừng chỉ vì muốn chuyện đó, nếu đồng ý anh thì có lẽ từ giờ anh sẽ không theo đuổi cô như vậy nữa.

Ai cũng có thể chơi trò chơi của người trưởng thành này, Đường Hoa Nguyệt cũng không ngoại lệ.

Chân trời dần dần hiện lên ánh sáng, Hoắc Anh Tuấn cẩn thận từng li từng tí đặt Đường Hoa Nguyệt lên giường ngủ, lúc này cô đã được tắm rửa thoải mái, ngủ thiếp đi. Bên trong ánh mắt anh tràn đầy thương tiếc và quyến luyến, không biết làm thế nào với cảm giác thỏa mãn đến trướng bụng trong lòng mình nữa.

Hoắc Anh Tuấn tắt đèn dưới đất, dáng vẻ điềm tĩnh khi ngủ của người bên cạnh ngay lập tức bị giấu ở trong bóng tối.

Anh nằm ở bên người Đường Hoa Nguyệt, dùng ánh mắt tinh †ế miêu tả mỗi một chỗ trên hai gò má cô.

Anh không dám ngủ, sợ vừa mở mắt thì sẽ phát hiện tất cả những chuyện vừa mới xảy ra đều là giấc mộng do anh chấp niệm quá sâu mà tưởng tượng ra, bản năng ham lợi tránh hại đó khiến cho Hoắc Anh Tuấn không dám hỏi Đường Hoa Nguyệt rốt cuộc đêm nay tại sao hai người lại làm với nhau.

Anh chỉ biết là, cho dù là mơ, anh cũng muốn cố gắng giữ nó lại lâu hơn chút.

Có lẽ là vì cơ thể khó chịu, hoặc có lẽ là ánh mắt sáng rực của Hoắc Anh Tuấn quá mạnh, Đường Hoa Nguyệt cũng ngủ không ngon, trở mình một cái, vươn một cánh tay từ trong chăn ra, đầu ngón tay vừa vặn rơi vào trong lòng bàn tay Hoắc.

Anh Tuấn.

Hoắc Anh Tuấn hít thở sâu, sợ đánh thức người yêu bên cạnh, lại có chút ngạc nhiên lặng lẽ nhéo nhéo tay của Đường Hoa Nguyệt, ánh mắt có thể được gọi là si mê.

Trong giờ phút này, Hoắc Anh Tuấn nghĩ, cả đời mình sợ là cũng không thể thỏa mãn được bằng khoảnh khắc trước mặt.

Anh lại yêu người phụ nữ này lại từ đầu, mà tình cảm này đã từng bị anh lạnh lùng chặt đứt, đó là chuyện mà dù anh có luân hồi mười kiếp cũng không đủ để hối tiếc.

Nghĩ lại những đau khổ đáng sợ do chính tay anh gây ra cho cô cũng là một hình thức tra tấn mãi mãi kéo dài đối với anh.

Cho tới hôm nay Đường Hoa Nguyệt lại một lần nữa giao mình vào tay anh, linh hồn của Hoắc Anh Tuấn mới thật sự dám thở ra một lát, rồi lại quay lại cơ thể đầy tội ác của anh.

Cô là ánh sáng của linh hồn anh, lửa tình của anh, là ý nghĩa duy nhất để anh sống hoặc chết trên đời này, là vùng đất bí ẩn nhất của anh, là câu hỏi bí ẩn mãi mãi không có lời đáp, là niềm tin và chân lý bất biến từ trước đến nay của anh.

Tám giờ sáng, Đường Hoa Nguyệt mở hai mắt, theo thói quen định duỗi người một cái, lại bị cơn đau bên hông làm cho “Sh” một tiếng, những kí ức hoang đường đêm qua lại sống lại, Đường Hoa Nguyệt thở dài khe khẽ.

Ngay lập tức, cô cảm nhận được bên người còn có nguồn nhiệt khác, Đường Hoa Nguyệt quay đầu nhìn lại, đối mặt với ánh mắt sâu xa không rõ nghĩa của Hoắc Anh Tuấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.