Chương 472
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy mình sắp ngất, vội kéo áo thun xuống, sau đó xoay người sang chỗ khác, hơi cúi người xuống vịn ghế, hơi đau khổ nói: “Anh không sao, thật sự không có gì đâu. Cảm ơn em đã đến bôi thuốc cho em, thật sự cảm ơn em, em ra ngoài đi”
“Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi tắm rửa”
Đường Hoa Nguyệt cảm thấy người này đúng là không được bình thường.
Nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng, Hoắc Anh Tuấn mới dám đứng dậy, mặt mũi tràn đầy vẻ thất bại nằm ngửa trên giường, anh cũng không muốn để Đường Hoa Nguyệt phát hiện ra phản ứng xấu hổ này của mình, anh cũng không phải là cầm thú mài Thật sự chỉ là không thể làm trái với phản ứng sinh lý, không thể trách anh được!
Hoắc Anh Tuấn cười khổ dùng mu bàn tay che khuất mặt mình, không khống chế được mà nhớ lại chuyện khi nấy một cách rõ ràng. Mặt của Đường Hoa Nguyệt cách anh gần như vậy, ngón tay mềm như vậy, mùi trên người cô thơm như vậy…
Không được, không được! Không thể nghĩ nữa!
Hoắc Anh Tuấn ôm trái tim đập càng lúc càng nhanh của mình, lần đầu cảm thấy vào ở trong nhà của Đường Hoa Nguyệt cũng giống như là cách để dày vò.
Giữa cơn mơ màng, Hoắc Anh Tuấn ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại sắc trời đã chuyển sang tối om, trong phòng anh không bật đèn, chỉ có ánh trăng trong sáng ở bên ngoài chiếu xuống mặt đất.
Lúc này Hoắc Anh Tuấn nhớ tới cảnh tượng Đường Hoa Nguyệt bôi thuốc cho mình trước đó, rốt cuộc cũng cảm thấy một chút ngọt ngào.
Cô chủ động tới, chủ động đề nghị giúp anh bôi thuốc…
Hoắc Anh Tuấn che miệng, cảm thấy mình thật sự không có chút một tiền đồ, mới được có một lát, bây giờ đã không chờ nổi nữa mà muốn nhìn thấy cô.
Thay quần áo khác, Hoắc Anh Tuấn đi đến phòng khách, thấy ba đứa trẻ đang xem TV liền hỏi: “Mẹ đâu?”
“Không biết ạ, trước đó mẹ đến hỏi tụi con bố đâu rồi, sau đó thì không thấy mẹ nữa, bọn con còn tưởng là hai người đang ở với nhau chứ, không dám đi quấy rầy luôn! Hai người xảy ra chuyện gì vậy, ở ngay trong một nhà còn tìm tới tìm lui!”
Hoắc Anh Tuấn khế nhíu mày, vẫn xoa xoa khuôn mặt nhỏ của con gái nói: “Ngoan quá.”
Anh nhìn lên đồng hồ treo trên tường, đã hơn một tiếng kể từ lúc Đường Hoa Nguyệt nói với anh cô muốn đi tắm, vậy mà trong suốt hai tiếng này cô không hề ló mặt ra ngoài?
Hoắc Anh Tuấn không khỏi nhớ tới người phụ nữ vừa mới đỏ mặt ở trong phòng của mình, đột nhiên kịp phản ứng, trước đó ở trên bàn ăn dường như cô cũng uống không ít.
Người lâu không uống rượu sẽ bị giảm tửu lượng, Hoa Nguyệt còn có thói quen tắm rửa… Cô sẽ không say rượu té xỉu ở phòng tắm đấy chứ!
Hoắc Anh Tuấn rời khỏi phòng khách, ba bước thành hai bước chạy lên cầu thang, thẳng đến phòng ngủ chính ở cuối lầu hai.
Anh không dám lớn tiếng gọi, sợ kinh động con ở dưới lầu, đành phải không nhẹ không nặng gõ cửa: “Hoa Nguyệt? Đường Hoa Nguyệt?”
Thật lâu mà không có ai trả lời, Hoäc Anh Tuấn sốt ruột, cũng không nghĩ gì nhiều mà trực tiếp vặn cửa đi vào.
Đường Hoa Nguyệt không có ở trong phòng, trong phòng †ăm lại truyên đến tiếng nước “ào ào” và tiếng nhạc nhẹ, trong lòng Hoắc Anh Tuấn hơi hồi hộp một chút, cô vẫn còn đang ở bên trong…
Đã trôi qua một khoảng thời gian dài như vậy rồi, cô sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ!
Hoắc Anh Tuấn bị sức tưởng tượng phong phú của mình dọa đến sợ run chân, trực tiếp phá tan cửa phòng tắm.
Đường Hoa Nguyệt thích ngâm trong bồn tắm, thích cả người được làn nước ấm áp bao bọc. Thời điểm ngâm bồn tắm là hiếm khi cô có thể để cho não thư giãn, thế là cô cố ý đặt mua một bồn tắm lớn có chức năng mát xa, nhiệt độ ổn định đặt trong nhà.
Đi ra từ phòng của Hoắc Anh Tuấn, Đường Hoa Nguyệt liền bỏ ít cánh hoa hồng và sữa bò vào trong bồn tắm, còn bật nhạc.