Chương 463
Dù nghĩ như vậy, động tác và vẻ mặt của anh dọa La Cơ Vị Y nhảy dựng lên, còn tưởng rằng ông chủ muốn ra tay đánh mình, nhưng lại thấy Hoắc Anh Tuấn chỉ phẫn nộ rồi tự mình uống canh thì cậu mới yên lòng.
“Tôi bây giờ chỉ muốn sa thải cậu”
Lời nói lạnh như băng này vừa xuất hiện, La Cơ Vị Y bị ông chủ chê bai nên muốn tự mình suy nghĩ mấy ngày trời.
Năm giờ chiều, tiếng chuông trường học vui vẻ vang lên, ba đứa con của Đường gia là người đầu tiên chạy ra khỏi trường mầm non, buổi sáng bọn chúng nói với mẹ, hôm nay tan học phải đến bệnh viện thăm ba.
Lúc trước xảy ra chuyện lớn như vậy, Đường Hoa Nguyệt tuyệt đối không thể để mấy đứa trẻ tự do di chuyển, vì thế Đường Cận Minh suy nghĩ một chút, liền bảo Đường Hoa Nguyệt lái xe tới trước một tòa nhà chưa hoàn thành cách trường học không xa, đưa cậu ấy đi..
Nhưng cô vừa đi vào trong, nhìn thấy hàng quần áo trẻ em màu xanh lá cây trên mặt đất, ba đứa trẻ liên tục mang một người lớn rơi vào trâm tư.
Đường Hoa Nguyệt nghĩ, mấy bộ quần áo này, sao lại xấu xí như vậy? Nhìn cách phối màu sặc sỡ này, có phần giống với con mắt thẩm mỹ trang trí phòng trẻ em của Hoắc Anh Tuấn…
Nhưng không, anh ấy vẫn còn nằm trong bệnh viện.
Đường Cận Minh nghĩ tới việc Lộ Tuấn đã biết? Làm sao anh ta biết được? Với công tác bảo mật tốt như vậy, anh ta sao có thể theo dõi thân phận thật của cậu? Chẳng lẽ khả năng của anh ta cao hơn nhiều so với những gì anh ta thể hiện? Thảo nào anh ta đã gửi một tin nhăn mấy ngày hôm trước … Có vẻ như là để thử cậu, và quần áo để ở đây là để †ạo bất ngờ cho cậu, nói với cậu: “Sư phụ, tôi biết cậu là một đứa trẻ!”
Đường Cận Minh tập trung nhìn, phát hiện bên trong còn có một nửa là váy công chúa bồng hoàng, không thể không vuốt trán, tên đồ đệ thối này, ngay cả cậu có em gái mà cũng biết!
Cậu có thể tưởng tượng được thiếu niên kia đang vui vẻ, giống như một con husky ngu xuẩn!
Đường Cận Khánh và Thi Tịnh lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, dù sao ai mà lại không thích một đống quà tặng từ trên trời giáng xuống chứ?
Trẻ con ở tuổi này rất thích làm đẹp, vì thế hai anh em tay trong tay lật túi, lấy từng cái từng cái ướm lên người, còn nói tên Lộ Tuấn này mua đồ rất đúng size, thật sự rất vừa vặn.
Đường Hoa Nguyệt dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống chọc vào khuôn mặt của bảo bối mập mạp trắng trẻo: “Tiểu hài nhi, đống đồ vật này là ai tặng cho con? “
Đường Cận Minh bĩu môi: “Chính là đồ đệ của con, mẹ yên tâm, không sao. “
Đường Hoa Nguyệt hiểu rõ, mỗi người bất luận là tuổi tác bao nhiêu đều sẽ có bí mật không muốn cho người khác biết, ở phương diện này cô đối với con cô cho tới bây giờ cũng không hỏi nhiều, chỉ cần có thể bảo đảm an toàn cá nhân của bọn chúng là tốt Sau khi nhận được quà tặng, Đường Hoa Nguyệt lái xe đưa ba đứa trẻ đến bệnh viện.
Không biết tâm trạng ba anh em bọn chúng vừa rồi như thế nào, lúc này vừa bước vào cổng bệnh viện, tâm trạng nội tâm của bọn chúng đều như nhau, có kích động, cũng có thấp thỏm, còn có chút khó xử không rõ ràng, không được tự nhiên.
Hoắc Anh Tuấn vừa mới hoàn thành việc kiểm tra, vừa mới trở lại phòng bệnh, vẫn còn thở hổn hển, những khuôn mặt nhỏ bé đang suy nghĩ vẩn vơ kia đột nhiên lọt vào tầm mắt, bất ngờ đến mức Hoắc Anh Tuấn lập tức đứng hình tại chỗ.
Thi Tịnh từ trước đến nay đều rất thích Hoắc Anh Tuấn, biết gần đây bố vì mẹ và anh trai thường xuyên ra vào bệnh viện, trong lòng sớm đã thiên về phía của bố, hơn nữa mẹ đều tự nguyện đi đến chăm sóc bố, cũng chứng minh quan hệ giữa hai người không kém như trước đây!
Thi Tịnh có thể không chút kiêng kị gì mà gọi một tiếng bố!