Chương 427
Mặt Đường Hoa Nguyệt biến sắc, vùng ngoại thành phía Bắc… Chỉ có một đoạn sườn dốc!
Vào giờ phút này, dưới chân núi ngoại ô phía Bắc, chiếc xe màu đen của Hoắc Anh Tuấn đột nhiên dừng lại, anh vịn cửa xe ho khan dữ dội một trận, mới tìm lại được hô hấp của mình.
Nét mặt bình tính nhưng lại khó nén kinh hoảng của Lục Bạch Ngôn nhìn Hoắc Anh Tuấn ho ra máu, rất muốn hỏi anh một chút rằng anh có sao không, nhưng chợt nhớ ra, chú ấy dường như rất không thích mình, bèn cắn chặt răng không lên tiếng.
Nhưng tất cả mọi chuyện bất thường ngày hôm nay đã khiến đầu óc thiếu niên còn non nớt của Lục Bạch Ngôn loáng thoáng đoán được chuyện gì xảy ra, lúc Hoäc Anh Tuấn kéo tay cậu lôi xuống xe, Lục Bạch Ngôn vẫn không nhịn nổi, run run hỏi anh: “Người kia… Bố cháu, có phải đã tìm được mọi người rồi không?”
Hoắc Anh Tuấn không trả lời, thế nhưng ánh mắt hung ác vẫn nhìn chằm chằm ngôi nhà gỗ tan hoang trên đỉnh đồi kia, cố hết sức lôi Lục Bạch Ngôn lên trên núi.
Lục Bạch Ngôn tiếp tục nói: “Vậy… Chiều nay Minh chưa về, có phải em ấy bị bố cháu mang đi rồi không? Ông ấy dùng Minh để uy hiếp chú, khiến chú phải mang cháu đi đổi sao?”
Hô hấp nặng nề của Hoäc Anh Tuấn thoáng dừng lại, anh cảm thấy mình như sắp điên lên: “Nhóc con đừng có hỏi nhiều. Tuy rằng chú rất chướng mắt mấy người nhà họ Lục, nhưng cháu đã là đứa trẻ mà Đường Hoa Nguyệt phải bảo vệ, chú sẽ không để cháu gặp chuyện đâu.”
Nói đến đây, anh lại bật cười: “Chẳng qua cháu cũng nhìn thấy rồi đấy, với tình trạng này của chú, không biết lát nữa sẽ ra sao, cho nên nếu như cháu có cơ hội, thì dẫn em trai chạy trốn, nghe chưa…”
Hốc mắt của Lục Bạch Ngôn đỏ lê, nặng nề gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi” Nói rồi, cậu bé rút cánh tay gầy yếu đang bị Hoắc Anh Tuấn nắm lấy ra, chuyển sang đỡ cho anh, cùng Hoắc Anh Tuấn chống đỡ lẫn nhau đi lên trên núi.
Đường núi nhìn qua dốc đứng khó đi, nhưng trong lòng ôm một niềm tin to lớn, Hoắc Anh Tuấn thật đúng là dùng tốc độ cực nhanh dẫn Lục Bạch Ngôn chạy lên căn gà gỗ bỏ hoang trên đỉnh núi kia.
Cửa lớn cũ nát kẽo kẹt mở ra, Lục Xuyên Mạn chống cây gậy đen đầu hổ đứng ở giữa trung tâm phòng, đi theo phía sau là tám vệ sĩ mặc đồ đen, thân thể nhỏ bé của Đường Cận Mnh đang bị dây thừng trói chặt lấy, lúc này đã tỉnh lại, miệng bị nhét một miếng vải rách.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lục Xuyên Mạn quay người lại, lần đầu tiên trông thấy con trai mình không hao tổn một cọng lông tóc nào, trong con ngươi bất chợt loé lên một tia sáng nóng bỏng, ánh mắt kia khiến cả Lục Bạch Ngôn không thoải mái chút nào.
Ngay sau đó, Lục Xuyên Mạn lại nhìn về phía chân núi mênh mông, xác định bốn phía không có bất cứ động tĩnh gì, anh ta mới mở miệng nói: “Họ Hoắc, không nghĩ tới anh cũng có lúc nghe lời như vậy, thế nào, có muốn cân nhắc về việc làm con chó cho nhà họ Lục này của tôi mãi mãi không?”
Cả người Hoắc Anh Tuấn đã sắp gục xuống, nhưng vẫn bấu víu lấy chút sức lực cuối cùng của mình, dùng một tư thế hiên ngang vịn lấy khung cửa, tư thế này bị người ngoài nhìn vào, thật giống như vừa mới bị tông xe nghiêm trọng rồi bị thành như vậy, thế nhưng đối với anh mà nói, đó chỉ là chút xây xước nhẹ ngoài da.
Lục XuyênMạnmang theo tám vệ sĩ nắm chắc phần thắng đứng ở trước mặt anh, cũng phải hoài nghi người đàn ông tay không tấc sắt này có phải mang một đám người mai phục hay không… Nếu không thì sao anh có thể ung dung không sợ hãi như vậy?
Hoắc Anh Tuấn nhỏ một bãi nước bọt, như vừa nghe được lời hoang đường nực cười nào đó: “Nhà họ Lục? Trên đời này có nhà họ Lục nào à? Là cha ruột của mày họ Lục, hay là mẹ ruột họ Lục của mày? Lục Xuyên Mạn, đừng quên, bây giờ mày mới là một con chó không nơi dung thân, nhờ cậy nhà họ Hoắc tao mới có thể có một tấc đất dung thân đấy!”
Hỗn loạn trong nháy mắt bùng nổ, Lục Xuyên Mạn bị Hoắc Anh Tuấn chọc điên, không muốn đấu khẩu nữa, giơ thẳng tay lên, một vệ sĩ áo đen chạy ra ngoài, đoạt lấy Lục Bạch Ngôn, giam chặt cậu bé trước ngực mình, đề phòng cậu bé chạy thoát ra ngoài gây phiền phức.
Bảy người kia trong nháy mắt bạo động, động tác không khác gì AI nghe chỉ thị từ Lục Xuyên Mạn, bọn họ nhanh chóng vọt về phía Hoắc Anh Tuấn như bia ngắm bằng da bằng thịt, từng cú đánh đến da thịt, chỉ nghe thấy tiếng đánh đấm khiến người khác ê răng, Hoắc Anh Tuấn bị đánh đến nỗi nửa quỳ trên đất.