Chương 392
Hà Minh Thắng mỉm cười, nhích lại gân Đường Hoa Nguyệt một chút: “Cô nói đúng nhưng cũng có phần không đúng. Cho tới hôm nay gặp được cô, tôi mới nhìn thấy được thành ý của công ty Tân Á”
Vẻ mặt Đường Hoa Nguyệt bỗng nhiên căng thẳng, đương nhiên hiểu được ý đồ của tên họ Hà này, cô đứng dậy, vừa định nói chuyện, cửa phòng bao đã bị ai đó đẩy ra.
Hoắc Anh Tuấn với chiều cao một mét chín xuất hiện ở cửa ra vào, làm cho tên lưu manh họ Hà kia hoảng sợ, kinh ngạc nói: “… Tổng giám đốc Hoắc?! Anh, tại sao anh lại ở đây..”
Hoắc Anh Tuấn vốn dĩ cũng không thèm liếc người tên Hà Minh Thắng một cái, ánh mắt nghi hoặc nhìn Đường Hoa Nguyệt, giống như đang hỏi cô, cô đứng đấy làm gì?
Sau đó mới phát hiện ra, từ trên cao nhìn xuống khiêm tốn gật đầu với Hà Minh Thắng: “Anh là?”
Hà Minh Thắng có chút xấu hổ tự mình giới thiệu bản thân, Hoäc Anh Tuấn đặt mông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Đường Hoa Nguyệt: “Tôi biết rồi. Nhưng bây giờ tôi là trợ lý của cô K, không phải là tổng giám đốc Hoắc gì đó, anh cứ gọi tên tôi là được rồi”
Sau đầu Hà Minh Thắng rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, cho dù anh ta có ăn hết gan hùm mật gấu cũng không dám thật sự bất kính với Hoắc Anh Tuấn, trong lòng càng thêm oán hận, người phụ nữ này thậm chí đã có Hoắc Anh Tuấn làm chỗ dựa, vậy mà lúc trước vẫn yên lặng không để lộ chút tin tức gì!
Suýt chút nữa hại anh ta mất thể diện trước mặt Hoắc Anh Tuấn!
Anh ta là người có kinh nghiệm tình trường dày dặn, chỉ cần nhìn ánh mắt Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm vào cô là biết, cậu cả của nhà họ Hoắc vì người phụ nữ này mà chơi trò đóng vai ở đây với cô! Còn làm cái gì mà trợ lý nữa!
Trong lòng Hà Minh Thắng có chút thất vọng, xem ra người phụ nữ này xác thực không tầm thường, anh ta là không động vào được…
Vốn dĩ anh ta đã nghĩ hôm nay đến đây sẽ đưa ra một số yêu cầu thái quá để gây áp lực cho đối phương chuyện hợp tác, đối phương chắc chắn sẽ không đồng ý, đến lúc đó anh ta lại làm cho cô lấy chính mình ra trao đổi, tất cả đều dễ dàng thuận lợi như nước chảy thành sông… Nhưng bây giờ Hoắc.
Anh Tuấn đã đến đây, cái gì anh ta cũng không làm được!
Đường Hoa Nguyệt thấy thế, cũng có chút không biết nên khóc hay nên cười, thực lực của Hoắc Anh Tuấn và nhà họ Hoäắc mạnh bao nhiêu, từ trước đến nay cô vẫn luôn biết rõ, nhưng bây giờ đột nhiên được tự mình cảm nhận, cảm giác thật đúng là có chút lạ.
Dù sao có Hoắc Anh Tuấn ở đây, Hà Minh Thắng cho dù muốn làm cái gì cũng đều chỉ có thể lặng lẽ ngồi đó, Đường Hoa Nguyệt cũng thản nhiên ngồi xuống, kiềm chế sự khinh bỉ trong bản thân mà nâng ly cạn chén với đối phương.
Tuy Hoắc Anh Tuấn ngoài miệng nói mình chỉ là trợ lý, nhưng khi đàm phán hợp đồng lại bày ra tư thế kiêu ngạo, đương nhiên là một tổng giám đốc còn cáo già hơn cả Hà Minh Thắng, làm cho đối phương liên tiếp rút lui, hận không thể gọi Hà Minh Thắng lập tức ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên Đường Hoa Nguyệt được hưởng thụ niềm vui đến từ việc cáo mượn oai hùm này, đột nhiên có chút mất tập trung.
Có điều như vậy cũng rất tốt, đây đều là Hoắc Anh Tuấn tự mình tìm đến, ngu sao mà không dùng.
Xem ra sau này đi bàn chuyện hợp tác cũng có thể mang anh đi cùng nhiều hơn.
Thấy Hà Minh Thắng đã đồng ý tất cả yêu cầu của đối phương, Hoắc Anh Tuấn cũng lười nói thêm câu nào với anh †a, lại nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, nào là thịt cá béo ngậy, nhiều dầu mỡ, đều là những món Đường Hoa Nguyệt không thích ăn.
Hoắc Anh Tuấn lập tức kêu phục vụ đến, dọn hơn một nửa những món ăn trên mặt bàn, sau đó chọn một vài món hợp với khẩu vị của Đường Hoa Nguyệt, đây rõ ràng là tác phong của một ông chủ đấy.
Đường Hoa Nguyệt liếc Hoắc Anh Tuấn một cái, không nói gì.
Sau bữa cơm này, người của công ty Tân Á thì mãn nguyện, còn người của công ty bất động sản Thành Phương lại gặp phải khó khăn.