Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát

Chương 379




Chương 379

Tạ Hoắc Trình Viễn tiễn Hoắc Trình Viễn ra cổng biệt thự nhìn tài xế phục vụ Hoắc Trình Viễn hơn hai mươi năm đón ông vào xe lễ phép. Anh đứng dưới ánh đèn đường mờ trên vỉa hè, nửa khuôn mặt trốn trong bóng tối toả ra sự hung hiểm độc ác khi Hoắc Trình Viễn vào xe tâm quá mức.

Anh đứng ngoài cổng rất lâu như đang tiễn bố đi xa nhưng rõ ràng ông bố đó không cần Hoắc Anh Tuấn ngoái nhìn theo xe.

Ông ta biết cái thứ tạp chủng Hoắc Anh Tuấn biết nhãn nhịn đã không coi bố nó ra gì. Nhưng thấy nó kiếm tiền giỏi nên Hoäc Trình Viễn mới coi như không thấy.

Nhưng còn giờ nó dám quan tâm đến người đó! Hoắc Trình Viễn đập mạnh cửa xe, ánh mắt đằng đằng sát khí lướt qua gương chiếu hậu.

Tự nhiên Hoắc Trình Viễn giật mình.

Cái bóng đứng trên vỉa hè ngoài cổng của Hoắc Anh Tuấn… Thoạt nhìn trông ngày càng giống người đó.

Tuổi của Hoắc Anh Tuấn bây giờ cũng ngang ngửa với tuổi của người kia trước lúc rời khỏi thế giới này…

Việc này khiến Hoắc Trình Viễn như ngồi trên đống lửa.

Sáng hôm sau, Đường Hoa Nguyệt đã đặt một cái nhà hàng có không gian riêng, đồ ăn cũng không tệ lắm. Cô sợ Lãng Nhỏ gặp phải người lạ sẽ làm ra chuyện gì không hay.

Em Lý là người đã được thông qua phỏng vấn trợ lý lần trước. Chắc có lẽ mấy ngày nữa, cô ấy có thể tới làm việc.

Đường Hoa Nguyệt ít khi đề nghị tan làm, thường tự mình đi nhà trẻ rước hai đứa con trai.

Những ngày bình thường, trong nhà trẻ, Cận Mặc và Cận Thành có thể được xem là đã trở thành một khung cảnh hấp dẫn ánh mặt của tất mọi người ở đây.

Dù gì không phải đứa trẻ nào cũng được lớn lên đẹp đế như hai người bọn họ. Đã vậy, hai đứa còn giống nhau như đúc.

Nhưng hôm nay, lại rất hiếm khi thấy hai ông trời con này hôn nhẹ nhau, hâm nóng tình cảm hay lôi kéo tay nhau đi. Nói đúng hơn là hai đứa nhỏ này không quan tâm đối phương.

Trước sau như một, hai người bọn họ ra vẻ bước từng bước nhanh rế sang hai nơi khác nhau.

Đường Hoa Nguyệt thấy vậy nói thầm trong lòng. Tình trạng này xảy ra từ lần khi Bé Lớn thay Bé Hai dẫn em gái đi gặp ông ngoại. Cô còn cho rằng chỉ là mấy cái giận dỗi vu vơ hàng ngày nhưng cô lại không ngờ tới bây giờ nó càng ngày càng nghiêm trọng. Thế mà ngoài mặt không đứa nào chịu mở lời với đối phương!

Quả nhiên… Hoắc Anh Tuấn thật sự là tai hoạ! Nếu như anh không làm ra mấy chuyện kia, một loạt sự việc như vầy cũng sẽ không thể xảy ra được!

Nhưng khi Bé Lớn và Bé Hai nhìn thấy mẹ tới đón, trong lòng cũng vui lên một chút. Không ai bảo ai, cả hai đứa đều ngay lập tức kẻ trước người sau chạy về phía Đường Hoa Nguyệt. Anh một lời, tôi một câu kể hết mọi chuyện xảy ra ở nhà trẻ vào ngày hôm nay cho mẹ nghe.

Đường Hoa Nguyệt bị hai cái pháo nhỏ tấn công trái phải làm đau hết cả tai, nhanh chóng ngắt lời hai đứa: “Hôm nay, chú Tân có chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon để cùng vui vẻ.

Chú ấy có mời hai đứa qua nhà chú ở một đêm. Hai đứa có chịu hay không?” Bé Lớn và Bé Hai ngay lập tức vui vẻ bật dậy, vô thức quay qua nhìn nhau, chợt nhớ cả hai vẫn còn đang chiến tranh lạnh nên đã hứ một cái rồi quay mặt đi.

“Dạ chịu!” Đường Hoa Nguyệt mỉm cười: “Được lắm. Nhưng bữa nay chỉ có một đứa được đi tới nhà của chú Tân, đứa còn lại sẽ cùng mẹ đi gặp Hoắc Anh Tuấn và chú nhỏ. Chú nhỏ cũng là một người tốt nhưng hai đứa vẫn chưa gặp qua. Lúc trước, hai đứa cãi nhau xem ai là người được gặp Hoắc Anh Tuấn. Vậy thì hôm nay, mẹ sẽ cho hai đứa một cơ hội. Hai đứa tự mình sắp xếp với nhau đi!”

Hai đứa nhỏ chớp mắt. Đã có chú Tân rồi thì ai mà thèm gặp Hoắc Anh Tuấn nữa chứ…!

Cậu bé chỉnh là quần áo, giả vờ gật đầu: “À, Bé Lớn này! Là do em không tốt, không nên vì Hoắc Anh Tuấn mà tức giận với anh. Lần này, em quyết định sẽ nhường cơ hội gặp chú lại cho anh!” Bé Lớn mở to hai mắt nhìn lại: “Không được! Không không không, anh lớn hơn em nên dĩ nhiên phải là anh nhường em mới đúng chứ. Em vẫn nên đi thì hơn! Anh chịu khó tới nhà chú Tân là được rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.