*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 372
Triệu Quang Diệp trang điểm kỹ càng, mắt kính sáng nổi bật bờ môi mọng. Ánh mắt khép kiểu mắt chó sói thịnh hành dạo này, tóc mai cũng được cạo gọn…
Cậu ta nói chuyện là Đường Hoa Nguyệt lại rùng cả mình: “Cô là người thuê à? Trẻ trung xinh đẹp hơn tôi nghĩ nhiều đấy!”
“À… Cậu Triệu à, nói đúng hơn cậu vẫn đang trong phỏng vấn, chưa trở thành người tôi thuê” Triệu Quang Diệu chớp đôi mắt trong veo, cười tươi: “Cô nói phải, tôi nóng nóng quá. Thế cô có gì muốn hỏi tôi vậy?” Nói rồi cậu ta còn ngả người về đăng trước, bộ ngực trắng làm mù mắt Đường Hoa Nguyệt.
Cậu ta bình thường không vậy?
Đường Hoa Nguyệt day trán, sự mong đợi biến thành ghét.
Cái cậu này bị khùng nhỉ!
“Thế có sao nói vậy đi, ưu điểm của cậu trong công việc này là gì?” Trần Quang Diệu cười bí mật mà còn đặt ngón tay ấm nóng lên mu bàn tay Đường Hoa Nguyệt: “Tất nhiên giàu kinh nghiệm rồi! Cô K cứ yên tâm, tôi chắc chắn là người ứng tuyển tốt nhất của cô bởi vì… tôi sống chan hoà, tính ngoan ngoãn, giữ bí mật tuyệt đối. Mấy năm nay tôi phục vụ đủ các kiểu chủ, dân giàu như cô thích chơi trò bịt tai trộm chuông lắm. Nhưng mà tôi cũng giỏi cái đó, trước mặt ngoan ngoãn sau lưng phóng túng lắm.”
Ừm… Đường Hoa Nguyệt gật đầu, hất tay tỉnh bơ. Hoá ra mình đang bị mời gọi.
Đường Hoa Nguyệt không ngờ sẽ có ngày cô gặp chuyện đó.
Xem ra ý nghĩa “trợ lý riêng” cho mình đã bị người ta hiểu lầm.
Nhưng mà Triệu Quang Diệp này nói cũng đúng, có một số sếp mặt người dạ thú thích thuê mấy “trợ lý riêng” phục vụ họ, thật ra là đang nuôi tình nhân thôi.
Không học đại học nhưng trình độ học vấn không phải yêu cầu chính của Đường Hoa Nguyệt. Cô biết tính chất công việc cô yêu cầu có thể được xem như là bảo mẫu nên nếu có người giỏi xin việc, cô sợ mình cản trở con đường thăng tiến của người ta.
Em Lý nhìn Đường Hoa Nguyệt bằng đôi mắt tỏa sáng, có thể nhận ra cô gái đang hâm mộ tập đoàn và hacker nổi tiếng quốc tế cô đây thật lòng.
Đường Hoa Nguyệt nheo mắt cười tiễn cô về rồi quyết định chọn em Lý ngay. Điều kiện nhà cô ấy không tốt, có thể tăng thêm chút tiền lương xem như quan tâm. Cô nhận ra em Lý là một em gái quê ngoan ngoãn.
Buổi tối tại biệt thự nhà họ Hoắc, tất cả đèn trong phòng khách, phòng ngủ đều tắt, chỉ có chiếc đèn bàn màu vàng trong thư phòng bật. Ngoài giúp việc, cả căn biệt thự rộng thế này chỉ có mình anh ở. Dù đèn phòng sáng trưng nhưng vẫn chẳng thể soi sáng trái tim trống trải và cô quạnh của anh.
Gió nổi ngoài cửa sổ có vẻ như sắp mưa. Hoắc Anh Tuấn đặt cuốn “Tự đảm việc nhà” xuống day trán mệt mỏi.
Gần ba mươi năm sống trên đời, hình như sau khi Đường Hoa Nguyệt quay lại Hoắc Anh Tuấn mới hiểu anh không phải người thích cô đơn, anh cũng muốn có người yêu, người thân bầu bạn.
Tự nhiên anh hối hận anh mua nhà rộng.
Sáu năm trước Đường Hoa Nguyệt vẫn ở đây, dù lúc đó tổn thương nhau hành hạ nhau là nhiều nhưng Hoắc Anh Tuấn của ngày xưa chưa từng thấy căn nhà này trống trải.