Chương 36: Đắng cho cô khóc thì thôi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng bệnh ở bệnh viện.
Đường Hoa Nguyệt vừa kết thúc ca phẫu
thuật chưa bao lâu thì đã bị Hoắc Anh Tuấn trói
lại, bụng cô đói cồn cào đến hoa mắt chóng mặt.
May mà sau khi Hoắc Anh Tuấn rời đi không
lâu thì có một y tá đến kịp.
Y tá cởi trói cho Đường Hoa Nguyệt, đút cho
cô uống một ít nước đường.
Lúc này Đường Hoa Nguyệt mới tỉnh lại.
Y tá mở túi giữ nhiệt, đẩy hộp thức ăn đến
trước mặt Đường Hoa Nguyệt.
Sau đó dọn đẹp lại đống lộn xộn dưới đất thì
nói với cô: “Cô Đường, giám đốc Hoäắc nói khoảng
thời gian cô nằm viện sẽ do tôi chăm sóc.”
Đường Hoa Nguyệt sững sờ, đôi hàng mi
mảnh dài khẽ run lên, một lúc lâu sau mới nhẽch
môi.
Cô cười trào phúng, không biết là đang cười
cuối cùng mình cũng không rời đi, hay là cười vì
Hoắc Anh Tuấn quá hiểu mình, giam cầm cô
trong tình cảnh này.
Cơ thể Đường Hoa Nguyệt vẫn rất yếu.
Hoắc Anh Tuấn phải cho người đến trông cô,
cô cũng sẽ không cứng đầu, cơ thể mang bệnh
nguy kịch thì còn có thể phản kháng thế nào nữa
đây?
Nằm mãi cũng khó chịu, Đường Hoa Nguyệt
không vội ăn uống gì mà xuống giường đi một lát,
lúc quay lại trước giường bệnh thì đột nhiên nhìn
thấy rất nhiều tóc vương vãi đầy trên chiếc gối
màu trắng.
Đường Hoa Nguyệt giữ chặt khóe môi, ngay
cả một nụ cười miễn cưỡng cũng khó mà nặn ra
được.
Cô lại nằm xuống, nhắm mắt để che đi cảm
xúc trong đó.
Y tá xử lý xong đống lộn xôn trên đất, lúc nhìn
lại Đường Hoa Nguyệt thì hình như cô đã ngủ rôi.
Y tá liếc nhìn hộp đồ ăn ở trên bàn vẫn chưa
được động vào, bà ấy khẽ cau mày nhưng cũng
không nói gì.
Mãi cho đến tối Đường Hoa Nguyệt mới tỉnh
dậy.
Y tá hâm nóng cơm rồi đưa cho cô, nói một
câu vô tâm: “Cô Đường, cô đã ngủ một giấc dài,
giờ nên ăn cơm rồi. Ăn xong lát nữa còn phải
uống thuốc”
Đường Hoa Nguyệt xoay đầu, nhìn ra ngoài
của số.
Ánh đèn nê ông rọi sáng cho người đi đường.
Cô ho hai tiếng, sắc mặt vẫn trắng bệch.
Thức ăn rất thanh đạm, Đường Hoa Nguyệt
vừa ăn xong thì trong phòng bệnh đột nhiên
truyên đến một giọng nói trầm thấp êm tai.
“Hoa Nguyệt.”
Bỗng chốc Đường Hoa Nguyệt ngước cái cằm
nhỏ xinh xản lên, thoáng chốc nhìn thấy Đường
Hàn Khiết đang đứng bên ngoài cửa.
Anh ấy đội mũ lưỡi trai, mặc áo sơ mi trắng và
quân lao động rất bình thường, làm tôn lên thân
hình cao ráo của anh ấy, khuôn mặt anh tuấn
trắng ngần, có thể là vừa khỏi bệnh nặng nên vẫn
- ---------------------------