Chương 345
Đường Hoa Nguyệt nhắm mắt nhăn mặt, ngồi xổm xuống giữ hai vai con gái: “Nín khóc đi Thi Tịnh mẹ không mắng con đâu. Nhưng mà giờ con nhất định phải nói cho mẹ biết ở đâu ra chiếc vòng này? Tại sao nó lại ở trong túi của con? Con kể rõ từng chỉ tiết một cho mẹ nghe được không?” Tiếng khóc của Thi Tịnh dừng lại. Ấy, mẹ bảo không mắng cô vậy thì tốt rồi!
Nhưng mà… chiếc vòng này có gì lạ à?
Thi Tịnh vẫn còn hơi sợ nhưng cô bé biết có vẻ như chuyện đã nằm ngoài sức tưởng tượng của mình nên thút thít kể.
“Lần trước, có một lần mọi người không ở nhà mà con rất muốn ra ngoài chơi nên con và anh Bách Ngôn đã xin các chú vệ sĩ đưa chúng con đến thuỷ cung. Các chú cá trong thuỷ cung đẹp lắm ạ… À không, cái vòng tay này là con gặp một chị gái ở trong thuỷ cung, chị ấy làm rơi cái vòng này nên con nhặt lên ạ
Đường Hoa Nguyệt thở dài, cái con bé này ngày càng to gan dám cả trốn ra ngoài với Lục Bạch Ngôn?
Nhưng cô cũng trách bản thân có phải dạo này cô ngày càng thiếu quan tâm các con không?
“Ừ mẹ biết rồi. Mẹ không mắng con chuyện thuỷ cung nhưng con có nhìn rõ mặt chị gái ấy như thế nào không?” Những giọt nước mắt của Thi Tịnh rơi lách tách vào tay Đường Hoa Nguyệt, đỏ mũi lắc đầu: “Con không ạ. Chị gái đeo khẩu trang và đội mũ, con và anh Bạch Ngôn không nhìn rõ mặt chị ấy. Mà bên cạnh còn có một anh trai khoác vai che hết người chị ấy nữa…” Đường Hoa Nguyệt day trán buồn bã, chuyện gì thế này?
Cô gái đó… Có phải Uyển Dư không?
Mình và anh đã tìm em ấy bao nhiêu năm, nếu em ấy còn sống vậy sao không về nhà?
Nhưng nếu cô gái ấy không phải Uyển Dư thì sao chiếc vòng tay này lại ở chỗ cô ấy?
Đường Hoa Nguyệt biết cô gái ấy có thể là người biết rõ chân tướng nhất trong bao nhiêu năm qua.
Hoắc Anh Tuấn thấy Đường Hoa Nguyệt không nói gì, anh đi qua ngồi xổm xuống bế con gái dậy dỗ dành: “Thôi nào đừng khóc nữa bé con, không sao đâu.
Anh nhìn sang Đường Hoa Nguyệt, nghiêm mặt hỏi: “Sao thế, cái vòng này có vấn đề gì à?” Đường Hoa Nguyệt cũng đứng dậy buồn bã và hoang mang ngồi về chiếc ghế bên cạnh, nói với giọng xót xa: “Cái vòng này là của Uyển Dư… Có thể em ấy còn sống” Hoắc Anh Tuấn cũng nhăn mày: “Em có chắc không?”
“Em không nhầm được” Thi Tịnh đã thôi rấm rứt, thấy mẹ đang rất buồn là biết chắc hẳn chị gái hôm ấy cô bé vô tình gặp là người rất quan trọng nên cố gắng nghĩ thật kỹ những chỉ tiết khác ở trong thuỷ cung.
“Mẹ ơi mẹ, chị gái ấy trông hơi giống con với anh Bạch Ngôn… Ý con là cũng trốn ra ngoài không muốn bị ai đó phát hiện như bọn con” Đường Hoa Nguyệt bình ổn nhịp thở, quyết rất nhanh: “Em phải đến xem camera ở thuỷ cung” Hoắc Anh Tuấn cũng cầm đồ đạc lên: “Ừ anh đi với em.
Đường Hoa Nguyệt… Em, em vẫn ổn chứ?”
“Em không sao.” Thi Tịnh thấy mẹ không giận chuyện mình trốn ra ngoài chơi nên đã có dũng cảm tự lấy hai cuống vé vào cửa ở trong túi đưa cho Đường Hoa Nguyệt: “Là ở đây mẹ ạ! Con cũng đi với mẹ nhé!” Cả ba người lái xe nhanh vun vút chẳng mấy chốc đã đến thuỷ cung đó, vừa hay Hoắc Anh Tuấn lại quen chủ thuỷ cung này.
Chủ thuỷ cung dẫn mọi người đến phòng giám sát mở camera giám sát ở trong đường hầm biển hôm ấy lên màn hình lớn nhất.
Trái tim Đường Hoa Nguyệt đập loạn, bàn tay cũng nắm cạnh bàn.
Hoắc Anh Tuấn thấy vậy rất muốn nắm tay cô nhưng anh nhịn được, chuyển hướng nhìn về màn hình lớn.
Hai cái dáng nhỏ bé của Thi Tịnh và Lục Bạch Ngôn cười nói vô cùng vui vẻ xuất hiện ở góc màn hình.
Thi Tịnh chỉ vào góc khác bảo với mẹ: “Ở đây này mẹ, lúc đó chị gái ấy đứng ở chỗ này” Đường Hoa Nguyệt nhìn màn hình không chớp mắt đợi đến lúc sáng tỏ đáp án.
Nhưng mọi người rất thất vọng khi người đàn ông đeo kính râm bịt khẩu trang như biết góc quay của camera, anh ta nghiêng mặt như đang liếc camera và rồi đứng lại không cho camera quay được “chị gái” mà Thi Tịnh kể.
Đường Hoa Nguyệt cắn môi nhìn cô gái chỉ thấp thoáng cái lưng.