Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát

Chương 283




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 283

Mà con thú hoang kia dường như vẫn không cảm nhận được đau đớn, vẫn muốn nằm lấy tay phải Đường Hoa Nguyệt: “Cô, tay cô cũng bị thương… Đều là do tôi làm hại. Tay tôi làm sao mà quan trọng được chứ! Nếu không phải do tôi, cô cũng sẽ không bị bắn…

Giọng anh nghẹn ngào run run, không nói thêm gì, lúc này Đường Hoa Nguyệt mới hiểu được, Hoắc Anh Tuấn đã biết có có chuyện khúc mäc với Lục Xuyên Mạn.

Nhưng lúc này thì có tác dụng gì.

Đường Hoa Nguyệt hít sâu thật sâu một hơi, nhìn chiếc áo khoác đen của anh đã bị máu thẩm đắm ướt hơn nửa.

283-loi-thoat.jpg

Nguyệt biết anh sắp mất ý thức, cô mở cửa, hai chân người đàn ông vô lực như giẫm lên bông, cơ hồ sức nặng toàn thân đều đặt lên bả vai Đường Hoa Nguyệt.

Cô cắn răng, vất vả mãi mới đưa được thân hình nặng trịch của Hoäc Anh Tuấn vào ghế sau xe.

Đường Hoa Nguyệt thở hồng hộc lắc lắc tay rồi lại đẩy người đàn ông kia vào trong, cúi xuống định thắt dây an toàn cho anh.

Không biết từ lúc nào, Hoäc Anh Tuấn đột nhiên lại có sức, dùng sức kéo cô lên ghế ngồi như sợ cô chạy mắt, cả người đều bao lấy thân thể cô, tay phải duỗi ra đẩy cửa xe “cạch” một tiếng đóng lại.

Đường Hoa Nguyệt nhìn anh đang nhìn chằm chẳm vào mình, cơ thể giật giật, nhưng lại không thể giấy ra chút nào, cô vội vàng kêu lên: “Hoắc Anh Tuấn, ngồi dậy! Buông ral”

Cô thấy hai tròng mắt Hoắc Anh Tuấn co rút nhanh chóng, giống như vô cùng đau đớn mà nhíu mày lại, rồi lại nhìn lên, hốc mắt ứa lệ.

Hoäc Anh Tuấn lúc này như một đứa nhỏ, mặc kệ xấu đẹp vẫn khóc om sòm, thầm nghĩ muốn giữa lại người trước mặt: “Buông ra?…

Tôi không thả ra được! Đường Hoa Nguyệt, cô đi mất năm năm, tôi không buông ra lấy một lần! Giờ sao tôi lại buông cô ra được! Sau này, tương lai, cả đời này tôi tuyệt đối sẽ không buông cô rai”

Men say phả vào mặt Đường Hoa Nguyệt khiến cô cũng có hơi say say.

Đường Hoa Nguyệt nhìn khuôn mặt Hoắc Anh Tuấn đau khổ áy náy gần trong gang tấc, đột nhiên thấy đau lòng.

Năm năm.

Anh cũng biết hai người bọn họ có khoảng thời gian năm năm không thể vượt qua.

Câu vừa rồi, nếu năm năm trước Hoắc Anh Tuấn có thể nói ra, có lẽ mọi thứ đã khác.

Nếu anh có thể sớm tỉnh ra một chút, có lẽ còn kịp.

Nhưng giờ thì sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.