Chương 119: Sẽ không bao giờ hợp tác với Lục Hòa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tay của Lục Xuyên Mạn còn đặt trên mặt bàn
không kịp rút lại, nghe vậy động tác liên dừng
chốc lát, vẻ mặt cười như không cười rốt cuộc
cũng thu liễm lại.
Điểm yếu? Anh ta ngước mắt lên, khóe miệng
lại nhếch lên, thân thể cũng thả lỏng hoàn toàn
dựa vào lưng ghế phía sau, ngón tay thon dài vuốt
ve miệng ly cà phê, 'Hoa Nguyệt, em đang lừa tôi
ư?”
Đường Hoa Nguyệt biết người đàn ông này
tuyệt đối chính là một tên biến thái vừa bảo thủ
vừa điên cuông, căn bản không quan tâm việc bị
cả thế giới biết được thủ đoạn của anh ta có bao
nhiêu hèn hạ ngoan độc. Trước kia dùng những
giao dịch uy hiếp và xấu xa kia với cô, cũng chẳng
qua chỉ là muốn làm thỏa mãn cơn dục vọng
muốn khống chế không ngừng của anh ta mà
thôi.
Nhưng đã giao chiến với Lục Xuyên Mạn
nhiều năm như vậy rồi, Đường Hoa Nguyệt hiểu
được, người càng không kiêng nể bất kỳ cái gì cả,
trong lòng lại càng không muốn người khác biết
được trong thâm tâm mình đang ẩn giấu điều gì,
lại càng không cho phép người khác xen vào. Mà
không may chính là, mấy năm nay của Đường Hoa
Nguyệt, vừa vặn điều tra ra được một chút tin tức
gì đó, lại đúng lúc biết chuyện được chuyện anh
ta quan tâm đến cái gì nhất.
Cô đẩy kính râm trên sống mũi hơi nhếch
xuống một chút, sau đó lộ ra đôi mắt sáng như
ánh trăng sao, trong lòng đã có dự định trước
nhíu mày, nói: "Bất luận là quá khứ hay hiện tại, tất
cả mọi chuyện anh làm đều trực tiếp hoặc gián
tiếp chỉ hướng về một mục tiêu duy nhất, đó
chính là Hoắc Anh Tuấn. Nhưng mà việc anh đối
với một người đàn ông cùng tuổi với anh, dáng
người tương tự, thậm chí ngay cả đường nét cũng
có một chút giỗng nhau như vậy lại là người đàn
ông mà anh căm hận thấu xương, rốt cuộc là vì
sao? Nói như vậy, Tổng giám đốc Lục thật ra
không phải mang họ Lục. Nhưng nhà họ Hoắc lại
bỏ rơi anh không quan tâm đến... Nguyên nhân
đằng sau chuyện này, còn muốn tôi tiếp tục suy
đoán sao?”
Ấn đường Lục Xuyên Mạn đột nhiên cau lại,
trên mu bàn tay cũng dần dân nổi ra hai đường
gân xanh, không mở miệng.
"Lục Xuyên Mạn, tôi chỉ nói bấy nhiêu thôi.
Anh cũng có thể thử tiếp tục uy hiếp tôi, chắc
chắn đến lúc đó tất cả mọi người ở Thành phố Hà
Nội sẽ rất hứng thú với cái bí mật vô cùng đặc
biệt của nhà giàu này. Các người đấu đá nội bộ
như thế nào, tôi một chút cũng không cảm thấy
hứng thú, nhưng tôi khuyên anh một câu, không
nên đặt chủ ý lên đầu tôi. Tổng giám đốc Lục hẳn
là sẽ không biết tôi là người đã trải qua một lần
chết, bị ép buộc thì chuyện gì cũng sẽ làm”
Nói xong, Đường Hoa Nguyệt câm túi xách
xoay người rời đi, dứt khoát hoàn toàn, một chút
nước bọt cũng không muốn lãng phí nhiều với
anh ta.
Đầu tiên Lục Xuyên Mạn rất kinh ngạc, anh ta
không nghĩ rằng Đường Hoa Nguyệt thế mà lại
thật sự điều tra ra thân thế của anh ta, mùi vị bị
biết rõ điểm yếu trước mặt như vậy cũng không
dễ chịu gì, anh ta hẳn là nên tức giận mới phải.
Nhưng không hiểu vì sao, Lục Xuyên Mạn lại cảm
thấy trong lòng mình có một phân ham muốn
muốn chinh phục không nói nên lời đang rục rịch.
Đã lâu rồi anh ta không gặp phải chuyện gì khiến
- ---------------------------