Hy Mộc lắc đầu nguầy nguậy không thể nói được gì nữa. Những lời anh nói không còn gì chối cãi. Cô đã nghĩ cho người khác thay vì là anh, người mà lúc nào cô cũng nói yêu hơn tất cả.
" Khiêm, em xin lỗi... "
Cô nhìn anh, ánh mắt kiên nghị đến đáng sợ. Trong không gian truyền đến sự im lặng của anh, bao giờ cũng như một lưỡi dao kề ngay cổ. Thở cũng không được mà ngừng thở cũng không xong.
Phía dưới chân là những mảnh thuỷ tinh đang thay phiên nhau loé sáng màu huỳnh quang. Phản chiếu ánh mặt trời gay gắt ngoài kia, in đậm ngủ quan xuất chúng của người đàn ông cao cao thượng thượng.
Hy Mộc nhắm chặt mắt, lấy hơi đầy ngực sau đó từ từ ngồi xuống, những mảnh vỡ văng tứ tung không theo một quy luật nào. Vừa đặt gối xuống đã cảm giác được vết cắt vào da thịt, Hy Mộc rùng mình một cái, làm người ai lại chẳng sợ cảm giác bản thân đau đớn.
Cô cứ thế đặt thêm hai tay xuống, cắn chặt môi, run như bị bỏ vào bể nước đá. Từng nơi Hy Mộc bò qua đều để lại vết máu chảy dài, loang xuống nền cẩm thạch đen bóng sang trọng.
Ánh mặt trời lúc này trông thật đẹp, rót nắng vào căn phòng làm tôn lên vẻ đẹp của những mảnh thuỷ tinh nhuộm máu, thêm phần lấp lánh nó nền cẩm thạch đen bóng bẩy.
Cô gái hôm nay cũng thật đẹp, nét đẹp vừa trưởng thành vừa non nớt. Ngắm nhìn cả ngày cũng chưa chán bao giờ.
Chàng trai hôm nay cũng thật ngầu, vẻ đẹp tựa điêu khắc của nhà nghệ thuật tài ba. Tinh tế và sắc xảo, lạnh lẽo và mê đắm.
Khoảng khắc Hy Mộc chạm đến mũi giày Vương Khiêm, tay chân đã bị cắt không còn lành lặn. Những mảnh thuỷ tinh ghim vào da thịt không thương tiếc.
Cách Vương Khiêm từ phía trên nhìn Hy Mộc tàn khốc vô cùng nhưng trong lòng lại nhói lên đau đớn khó tả. Một lần nữa môi mỏng cử động:
" Ngồi dậy lấy những thứ đó ra. "
Cô ngước nhìn anh, khoảng khắc đau lòng nhất chính là đôi mắt anh. Đôi mắt không thể buồn hơn được nữa, đôi mắt chất chứa sự đau lòng của một người đàn ông trầm lặng.
Cô cảm thấy trái tim mình run lên, từng mảnh thuỷ tinh ghim vào như nhắc nhở những chuyện mình đã làm, những điều chính bản thân đã tự nói với anh.
Cứ nghĩ một mình anh sẽ ổn, nhưng thật sự anh chưa bao giờ ổn.
Hy Mộc không trách anh vì đã tàn nhẫn với mình, chỉ trách bản thân mình khi ở bên anh lại không thể trưởng thành, trở nên nhu nhược.
Từng mảnh thuỷ tinh được cẩn thận gỡ ra, máu bắt đầu như suối đầu nguồn chảy dọc đôi chân trắng nõn.
Vương Khiêm bước đi mà không quay đầu lại, cũng không để lại cái nhìn. Cứ thế dậm nát mảnh thuỷ tinh, đế giày in chất lỏng màu đỏ đậm.
***
" Vương Khiêm. Hey bro, what"s up what"s up. Đến đây làm chi nè. Không còn loa để bắn đâu nhé. "
Niel thấy Vương Khiêm mở tung cánh cửa phòng khách sạn của mình thì niềm nỡ nghênh đón. Mắt có chút liếc qua cửa, may mà khách sạn hạng sang, khách sạn thường tới cái cửa này 1 lần đã không còn.
Vương Khiêm lại làm bộ dạng như bị tua nhanh, hết vò đầu, chống hông, đi đến đi lui lại nhíu mày lắc đầu. Tay day day thái dương đi từ đầu đến cuối nhà của Niel. Anh cũng đành nhún vai trề môi cho qua, biết làm gì bây giờ ngăn làm sao được.
Cứ thế 5 phút trôi qua, căn phòng rộng vang lên tiếng gầm lớn, vọng đến từng ngóc ngách. Niel đang uống sữa gần đó cũng giật mình nhìn xung quanh sau đó hét lớn.
" Này, nhà tôi có phải trại tâm thần để khi cậu lên cơn là đến làm khùng làm điên đâu. Tuổi thọ tôi giảm 10 năm rồi này. "
Vương Khiêm đi nhanh đến phòng bếp nơi Niel đang cầm ly sữa lớn giọng với mình. Hắn thấy Vương Khiêm đi tới thì ngửa đầu ra sau, đưa ly sữa ra trước.
" Uống không?"
Anh như nghe được chuyện đùa. Cảm thấy thế giới này toàn những điều nực cười. Hất tay Niel, ly sữa bay trong không trung rồi đáp xuống một cách mạnh mẽ.
" Này, tôi mà đánh lại cậu là tôi đã cho cậu nằm trên cái đống thuỷ tinh đó lăn qua lăn lại đúng với số tuổi của tôi mới thôi. Muốn gì nói đi. "
" Không biết. "
" Không biết? "
Niel ôm đầu, cố giữ cho bản thân hít thở đều đặn. Tay giơ ra muốn bóp cổ Vương Khiêm nhưng lại rụt về, cuối cùng lại hèn hạ đấm mạnh vào bàn, mếu máo quay sang Vương Khiêm.
" Vậy tại sao lại đến xâm hại tôi. Không phải Hành Khiết, không phải Quyết Tùng, không phải Lãnh Phong. Lúc nào cũng là tôi. Thậm chí cả nhà tôi ở New York cũng in đậm dấu chân cậu. Đến đây, đánh một trận đi, đánh không lại thì chết. "
Vương Khiêm phì cười, dựa người vào tủ lạnh bên cạnh ngồi bệt xuống đất, mệt mỏi lên tiếng:
" Hành Khiết có con rồi, ngay cả không có cũng sẽ ở bên Đồng Mao. "
" Quyết Tùng thì chán ngắt, cả ngày chỉ biết súng đạn, chém giết. "
" Lãnh Phong ghét việc phải tâm sự với ai đó, cũng ghét ai đó tâm sự với mình. Cậu biết mà. "
Mắt anh nhìn xa xăm, tia nắng ngoài kia như nằm gọn trong con ngươi sâu thẳm. Niel bần thần nhìn Khiêm từ phía trên,
" Làm gì hôm nay nói nhiều vậy. "
Ngồi xuống bên cạnh Vương Khiêm, chiếc Pijama xanh đen kèm hoạ tiết cherry rút lại, để lộ những ngón chân thon dài ngoe nguẩy. Anh nhìn xuống rồi lại nhìn Khiêm, chỉ chỉ vào ngón chân mình.
" Ngón chân tôi đẹp không? "
Khiêm vẫn không quan tâm, khuỷu tay đặt lên gối, bàn tay nắm chặt lại. Ngón tay cái mơn trớn trên ngón trỏ thon dài. Niel thấy vậy thì trầm lặng lại, ngồi chững chạc hơn,
" Hy Mộc lại gây chuyện gì nữa? "
Cả căn phòng dù lò sưởi vẫn mở nhè nhè nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn vây kín cả Vương Khiêm, dường như cái tên đó khiến anh không thể làm chủ được tâm trí nữa. Khiêm cụp hàng mi rậm, nhắm nghiền đôi mắt chim ưng tinh xảo.
Niel thở dài đứng dậy, rót một ly sữa khác đi vào phòng, bật kênh tivi yêu thích, hát ngêu ngao bài hát giáng sinh. Anh biết, dù có nói gì cũng không thể cản Vương Khiêm yêu Hy Mộc. Hàng vạn ngôn từ cũng không thể thay thế được hai chữ Hy Mộc, điều đó anh rõ hơn bao giờ hết.
Hôm nay, Vương Khiêm đã ngủ như thế đến tận tối. Đến khi phòng VIP của Niel bật đèn bar, nhạc sóng sập sình và những cô gái nóng bỏng bắt đầu uốn éo cơ thể, anh mới rời đi.
***
Hy Mộc được cô hầu băng bó vết thương, đỡ lên phòng nằm nghỉ nhưng suốt buổi mắt không thể nhắm nghiền. Cô nghĩ tới Vương Khiêm, thử đặt mình vào anh ấy mới cảm nhận được nỗi đau âm ỉ len lỏi trong tim bùng phát.
Xa cách lâu như vậy, đợi chờ và nhớ nhung như vậy mà cô cuối cùng lại không muốn ở cùng anh.
Đến lúc Hy Mộc có thể nhắm mắt cũng là lúc cô cảm nhận sâu sắc nỗi đau trên da thịt mình. Đây đúng là sự trả giá mà cô đáng có khi đã dày vò anh. Hy Mộc như thoã mãn với những vết thương chằn chịt, nghe loáng thoáng tiếng mưa rơi lất phất chạm vào cửa kính.
Dường như ngày hôm nay thời tiết đẹp đến như vậy để đêm đến sẽ trở nên bi thương không thể đoán trước.
Phải chăng một lần nữa, em đã bỏ lỡ anh.
***
" Đồng Nhiên, Đồng Nhiên, Đồng Nhiên. "
Đồng Lý hét lớn trước cổng biệt thự của Hành Khiết, tất nhiên bảo vệ không hề buông tha, lập tức bắt anh lại buộc anh phải im miệng. Trong hộp thoại củ vệ sĩ truyền đến giọng nói trầm.
" Chuyện gì. "
" Nói với họ tôi đến đón Đồng Nhiên. " Đồng Lý gấp gáp nói.
" Hắn ta nói đến đón Đồng Nhiên. "
" Đưa hắn vào đi. " Hành Khiết nhàn nhã bỏ tay vào túi đi đến bên cạnh Mạnh Hàn hôn tới tấp vào mặt cậu bé. Cậu bé bị đau nhíu mày lại nhưng thấy Hành Khiết cười với mình cũng cười theo, tay chân múa may vang vọng cả phòng khách.
" Đồng Nhiên.. "
Đồng Lý vừa đi vừa kêu lớn làm Mạnh Hàn giật bắn mình một cái. Đôi mắt lưu ly của cậu bé chớp nhiều lần sau đó bắt đầu đưa môi mếu máo. Hành Khiết thấy vậy thì bế cậu bé úp mặt vào vai mình, vuốt ve cái đầu nhỏ.
" Con tôi ở đâu, mau đưa nó ra đây mau lên. "
Hành Khiết giận thật sự, mày chau lại cùng khuôn mặt lạnh tanh nhìn Đồng Lý, môi mỏng gằng xuống nhưng âm giọng không thể lớn hết mức.
" Anh còn nói một từ nữa tôi sẽ cho anh thấy xác con anh trước mặt anh ngay bây giờ. Thử xem. 1 2 3? "
Đồng Lý im bặt không nói một lời nào nữa. Mắt đảo xung quanh tìm Đồng Nhiên, cậu bé chạy nhanh từ trên cầu thang xuống gọi lớn, " Ba ơi... "
Hai cha con ôm chầm lấy nhau, Đồng Lý mừng rỡ hôn vào cái trán cao của cậu bé. Tiếp đó là tiếng bước chân thanh thoát của Đồng Mao truyền xuống. Hành Khiết không nhìn lại nhưng biết là vợ, thuận tay đưa Mạnh Hàn cho Đồng Mao sau đó lại kênh kiệu, âm giọng lúc này lớn hơn và ngạo ngễ hơn.
" Xong chưa. Xong rồi thì đi. "
" Các người làm gì con tôi. " Đồng Lý đứng dậy nói lớn giọng với Hành Khiết, tay nắm chặt Đồng Nhiên không buông. Đồng Nhiên vỗ vỗ tay ba, buồn bã nói.
" Ba, họ không làm gì con hết. Họ rất tốt với con.. "
Hành Khiết búng tay một cái, ngón trỏ đeo nhẫn rồng chỉ vào Đồng Nhiên nhưng mắt lại nhìn Đồng Lý.
" Ngày ba bữa, cơm bưng nước rót. Thuốc than đầy đủ. "
Thấy Đồng Lý im lặng thì nói thêm, " Có thuốc bổ nữa. "
Đồng Lý cảm thấy vị trí của mình lúc này đối với lời nói đó là xúc phạm, ánh mắt kiên định nhìn Khiết,
" Tôi sẽ trả. "
Khiết cảm thấy như đang nghe chuyện cười, gãi gãi cằm lắc đầu, " Không nổi đâu,đắt đấy nhưng tôi không rãnh tính ra chi tiết. "
Đồng Mao thấy Khiết bắt đầu giở thói chăm chọc thì lắc đầu nhìn về phía Đồng Lý,
" Thằng bé ổn anh đừng lo. Hai người về được rồi, dù gì cũng đã khuya. "
Đồng Nhiên xụ mặt, mắt rưng rưng lay lay tay Đồng Lý.
" Ba, mẹ bị bắt rồi... "
Đồng Lý nghe vậy thì ngồi xụp xuống, ôm má Đồng Nhiên hỏi rõ.
" Mẹ với con cùng về, nhưng mẹ bị bắt mất rồi còn con thì ngủ đến hai ngày mới tỉnh. Ba đến rước con trễ, rước mẹ cũng trễ. Con mất mẹ rồi phải làm sao"
Hành Khiết đối diện không nghe nổi nữa,
" Được rồi, về nhà tâm sự. Mau đi. "
" Hy Mộc đang ở đâu." Đồng Lý lớn giọng hỏi Hành Khiết.
" Đợi anh chắc cô ta tắt thở từ đời nào. Cô ấy không sao, đi. "
Từ cuối cùng của Hành Khiết tông giọng rất nặng nề. Đồng Mao cũng cảm nhận được, gọi một người hầu đó đến chăm Mạnh Hàn, đi đến ôm cánh tay Hành Khiết vuốt vài cái trấn an.
" Đưa tôi địa chỉ. Tôi đến đón cô ấy. "
" Chắc chứ. Tôi sợ anh vào được mà ra không được. "
____________________
Mấy bác theo team nào, team Vương Khiêm hay team Hy Mộc. Tui là tui theo anh Khiêm nên mấy bác còn lâu mới thấy tui ngược ảnh nha)
Nói giỡn thôi chứ thôi chứ với tính tình của tui thì không thể nói trước được điều gì hết..
À, không biết đặt tên chap là gì nên thôi lấy ngón chân của ba Niel nha