Thời gian thăm bệnh có hạn định, không phải bởi vì Hạ Lam có nhân vật lớn là viện trưởng đi kèm mà được ngoại lệ. Hết giờ một cái, lập tức đám người bảo an bên ngoài gõ cửa, lịch sự yêu cầu hai người ra ngoài trả lại không gian nghỉ ngơi của bệnh nhân.
Thật ra sự giới hạn này đến rất đúng lúc, bởi ông nội Trịnh và Hạ Lam không thân thiết đến thế, vả lại nếu có thân thiết, thì lúc này cô cũng không đủ khả năng nói chuyện với người đang hôn mê đâu!
Hai người cùng nhau sóng bước ra ngoài, cô nhìn lại căn phòng và người đàn ông kia lần nữa, sau đó đưa tay khéo cửa. Ngọc Thái không phá vỡ sự suy nghĩ của cô, cả hai cứ yên tĩnh cùng nhau đi từ tầng hai trở xuống. Chậm rãi và nặng nề.
Ông nội Trịnh trải qua cơn bạo bệnh lúc này chẳng khác gì cây xanh vừa kinh qua bão lớn, đổ gục không tài nào vực dậy được nữa. Thân thể của ông khô quắt, trở nên héo hắt và nhỏ bé vô cùng dưới lớp quần áo bệnh nhân rộng thùng. Sắc mặt tái nhợt, hốc hác, hõm má thật sâu và hơi thở nhọc nhằn, khùng khục từng cơn khó khăn. Làn da xám xịt với những lớp đồi mồi nhăn nheo, đổ dàn khắp thân thể. Dường như màu sắc già nua và lưỡi hái tử thần đã kề sát lên cổ người này, chỉ sảy chân trong việc chăm sóc một chút lập tức ông ấy sẽ ra đi mãi mãi.
"Chẳng phải đã điều trị và cách li rồi à?" Hạ Lam nghi hoặc thắc mắc "Vì sao ông ấy vẫn hôn mê không hay biết gì?"
"Chuyện này hoàn toàn do thể trạng của bệnh nhân!" Ngọc Thái lúc này mới lên tiếng giải thích, từng câu nói của anh ta nhỏ nhẹ, gió tới cuốn đi liền bay mất "Từ khi Hạ Lam phát hiện và chuyển ông vào đây, sức khỏe của ông đã cạn lắm rồi!"
"Hiện tại một ngày ông tỉnh táo được bao lâu?" Cũng không phải cô có điều gì đặc biệt muốn nói với ông ấy, nhưng Văn Minh chắc là khác. Đó là người thân của Văn Minh, là người cậu ta không yêu cũng thương. Thế nên chuyện người này muốn nói với ông ấy chắc cũng không ít đâu nhỉ?
Hạ Lam không muốn Văn Minh phải hối hận vì ông ấy ra đi trước khi cậu ta kịp nói hết tất cả những điều cần phải nói..
Hầy, lại bao đồng nữa!
Chuyện gia đình người ta, tình cảm nhà người ta liên quan gì đến cô chứ? Ốc không mang nổi mình ốc còn đòi vác cọc cho rêu! Bên này đều là người của ML, có thông tin gì khác lạ hẳn là họ sẽ báo ngay cho cậu ta. Văn Minh chắc chắn biết hết những điều này, biết còn rõ hơn cô nhiều nữa là đằng khác. Thế nên cậu ta cần cô thông báo sao? Cần cô sắp xếp một cuộc gặp cuối hay sao?
Dĩ nhiên là không!
"Tâm trí ông có bình thường hay là.."
"Thời gian tỉnh rất ít.." Ngọc Thái có vẻ ái ngại, vừa dò tìm trong mắt Hạ Lam những cảm xúc đấu tranh vụn vặt vừa đoán thử mối quan hệ của cô và ông Trịnh "..Không cố định trong ngày và cô yên tâm, ông ấy vẫn rất tỉnh táo!"
"Ông ấy còn kiên trì được khoảng bao lâu?" Bất tri bất giác đã đi tới giữa sân, khoảng lặng giữa hai người cũng bị kéo ra càng rộng.
Sinh mạng của người đó tưởng như không liên quan gì đến mình, nhưng khi tự bản thân chứng kiến một ngọn nến sắp tàn, trong lòng lại không tránh khỏi cảm giác đau xót và hụt hẫng.
"Nhìn tình hình sức khỏe này chắc cũng không còn mấy thời gian nữa.."
"Vài tháng, còn lâu hơn thì được nửa năm.." Ngọc Thái nhanh chóng nói ra một con số, mắt thấy đã sắp hết đoạn đường đi chung, anh dừng chân lại, tỏ ý muốn tách ra "Nếu cô còn gì nuối tiếc muốn nói với ông ấy thì giờ này ngày mai lại tới!"
"Để tiếp tục gặp cậu ta hay sao?" Cô cười gượng, nửa đùa nửa thật "Tôi cũng không dám phiền bác sĩ Thái suốt ngày bỏ công sắp xếp gặp gỡ!"
"Tôi cũng không biết nói thế nào!" Ngọc Thái xua tay, vẫn không hề có ý định giải thích "Nếu Hạ Lam không tin tôi có thể bỏ qua câu tôi vừa nói cũng được! Hiện tại tôi còn một cuộc phẫu thuật, phải đi ngay không tiễn cô được.."
Hạ Lam gật đầu, nhìn lại biểu cảm trên gương mặt nửa quen thuộc nửa xa lạ kia một lần nữa, sau đó xoay người nói tạm biệt. Bất ngờ thay, lời còn chưa ra khỏi miệng, dưới chân đã có cảm giác hụt hẫng. Với phản ứng sắc bén và giác quan đã qua đào tạo nhanh nhạy, Hạ Lam lập tức nhận ra mình dẫm phải gạch đá, trẹo gót giày cao! Thế nhưng có đôi lúc, nhận ra được chứ không thể khắc phục được. Cô cố đứng vững chân lại, nhưng chỉ là hoài công mà thôi...
Đúng lúc mặt đất gần trong gang tấc, bên eo đã có cảm giác bị xiết chặt, cả người cũng trở nên nhẹ bẫng. Hạ Lam được ai đó nâng lên, giúp đỡ đứng vững trở lại, sau đó người này còn hảo tâm nhắc nhở cô một câu: "Cẩn thận!"
"..." Hạ Lam thật sự có cảm giác muốn tìm lỗ chui xuống! Cũng may là chưa hôn đất thật đấy, nếu như lúc đó mà lỗ mũi ăn trầu chắc cô xấu hổ không dám gặp lại Ngọc Thái lần hai mất thôi!
Lớn bằng tần này tuổi rồi mà đi trên đất bằng còn suýt té dập mặt được! Hạ Lam, tui quá thật vọng về cô!
"Cảm ơn anh.."
"Ơ.. Đại thiếu gia Trịnh gia?" Ngọc Thái đột ngột buông một câu, Hạ Lam cũng nhanh chóng thoát khỏi trạng thái sốc, ngẩng đầu nhìn về phía có sát khí "Là cậu Văn Minh đúng không?"
"Đúng.." Hạ Lam tự thẩm định lại dáng đứng của bản thân, lúc này cô vẫn còn đang loay hoay trong vòng tay lớn của Ngọc Thái, chưa thoát ra được. Hai người vì động tác dìu đỡ này mà đứng sát vào nhau, thoáng qua có vẻ thân mật hết sức..
Này.. Cậu lườm cái gì chứ?
Đừng tỏ vẻ giống như đang bắt gian tại giường thế đi!
"Trịnh Văn Minh.."
Nam chính cách chỗ hai người đang đứng không xa, trên người cậu ta là bộ đồ thoải mái, nhẹ nhàng, thổi bùng nét thanh xuân của cậu trai mười tám. Mái tóc ngắn được ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi khiến người ta có cảm giác giống như nó là dòng suối, sáng lấp lánh. Trái ngược với sự long lanh ấy, đôi mắt phía dưới âm trầm, sâu thẳm, ẩn chứa sát khí và sự nghi hoặc đang dần lên đến đỉnh điểm. Văn Minh chớp nhẹ hàng mi dài, giấu đi toàn bộ cảm xúc vừa được phóng ra ngoài. Cậu ta nở một nụ cười tiêu chuẩn, nhẹ nhàng di chuyển về phía cô và Ngọc Thái: "Lam bị sao vậy? Anh Thái, sao anh lại ôm vợ em?"
"Xin lỗi!" Ngô Ngọc Thái và Hạ Lam đã tách nhau ra ngay khi xuất hiện người xem thứ nhất. Nhưng không ngờ tách ra nhanh như chớp vậy mà vẫn bị người ta thấy, còn bị hỏi thẳng mặt thế này.. Mặc dù bác sĩ Thái biết cậu ta bị ngốc, nhưng không phải ngốc là có quyền hỏi những câu hóc búa thế kia đâu nhé! "Hạ Lam bị vấp, tôi chỉ giúp cô ấy đứng vững!"
"Bác sĩ Thái thật giỏi!" Văn Minh tỏ ra bản thân hiểu rất nhanh, cậu vui vẻ gật đầu sau đó đem vợ mình đang á khẩu kéo ra sau. Hai bàn tay đã lâu không gặp nắm lại thật khăng khít và thân mật "Cảm ơn anh đã chăm sóc vợ em, giờ có em ở đây rồi, không cần anh nữa đâu!"
"Tôi hiểu rồi!" Ngọc Thái gượng cười, gật đầu với Hạ Lam một cái "Vậy tôi bàn giao lại Hạ Lam cho cậu đấy! Tôi xin phép đi trước, bên kia còn có việc!"
"Tạm biệt!"
"..."
*
Văn Minh ôm được mỹ nhơn trong tay nên nhất quyết không ở lại trong sân bệnh viện nữa. Cậu mặc kệ Hạ Lam vẫn còn đang bất ngờ và rối rắm, dứt khoát kéo cô chạy thẳng về phía chiếc xe đã dừng ngay cổng bệnh viện.
Đóng sập kính xe lại, ngăn cách cả hai với thế giới ồn ào bên ngoài. Không quản nơi này đủ loại người đi lại, cũng chẳng màng chuyện đỗ xe trái nơi quy định trong thời gian dài có thể khiến bản thân lĩnh giấy phạt.. Văn Minh khóa chốt cửa, quay người ôm xiết cô gái của mình.
Mọi cảm xúc giống như bùng nổ vào khoảnh khắc hai bàn tay lớn của Văn Minh choàng lên người Hạ Lam. Khiến toàn bộ những câu cô định hỏi cậu ta đều bị nuốt nghẹn vào trong, không tài nào thoát ra được nữa.
Vội vàng như vậy.. Cậu nhớ tôi sao Trịnh Văn Minh?
"Tất nhiên là tôi nhớ em!" Văn Minh như thể nghe rõ tiếng lòng của cô, một lời nói thẳng. Hơi ấm phả vào tai ngọt ngào nong nóng khiến cô cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, tựa như bị kiến bò "Hạ Lam, tôi nhớ em phát điên lên được!"
"Cậu dạo này đọc nhiều truyện, xem nhiều phim tình cảm quá nên đầu óc bị nhiễm hả?" Hạ Lam như bị câu nói ngọt ngào tận xương đó đánh tỉnh. Cô cười khẩy, đem đôi bàn tay tựa như gọng kìm kia đẩy ra xa.
Nhớ tôi?
Còn là nhớ đến phát điên cơ đấy?
Vậy thì Trịnh Văn Minh, vì lẽ gì cậu không quay lại đây tìm tôi? Một cái tin nhắn không gửi, một cuộc gọi cũng không hề có.. Sự dỗi hờn hiếm hoi tự dưng xuất hiện, lan tỏa và công kích đầu óc đầy sự bất ngờ, khiến Hạ Lam vốn dĩ rối rắm lại càng lạc lõng trong mớ tơ vò tự bản thân huyễn ra.
"Tránh ra, người ta cười cho kia kìa!"
"Tôi ôm vợ tôi ai dám cười?" Văn Minh mặt dày nhất quyết không buông, thậm chí bàn tay lớn còn cố công xiết chặt, cằm Vline đúng chuẩn của cậu ta cũng đã đặt lên hõm vai của cô. Nhọn gì mà nhọn gớm, đau chết đi được! "Hơn nữa chỗ này là không gian kín đáo, người nào tò mò nhìn vào mới là đồ vô duyên!"
"Cậu lập luận kiểu quái gì đấy?" Vừa đau vừa buồn cười, Hạ Lam hơi né người, dùng tay đẩy đẩy khuôn mặt người nào đó ra xa. Rõ ràng đỗ xe giữa đường giữa chợ, làm ra hành động đáng xấu hổ còn dám mắng người khác vô duyên.
Hống hách như vậy cũng chỉ có nam chính nhà cậu đủ tiêu chuẩn!
"Nào, tách ra trước, chúng ta cần nói chuyện!"
"Không muốn!" Văn Minh ương bướng lắc đầu, nhưng dưới sự kháng cự mãnh liệt của cô, cuối cùng cậu ta cũng thỏa hiệp tách ra một chút. Hai khuôn mặt kề sát nhau, trán cụng trán thân mật tới mức Hạ Lam không dám hít thở sâu. Cô thật sự lo lắng mình dùng mũi mạnh một chút thôi, hương vị nam tính quen thuộc của Văn Minh sẽ xông đầy tâm trí, khiến đầu óc cô mê muội không thể thanh tỉnh được "Vì sao anh ta ôm em em không phản ứng, tôi vừa chạm một cái liền bắt tôi tách ra?"
"Cậu nói ai?" Hạ Lam nhíu mày, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm trước mặt "Ngọc Thái kia à? Là do tôi vấp.."
"Hai người còn gặp riêng nhau nữa.." Văn Minh tiếp tục tự biên tự diễn, dỗi hờn chất vấn "..Ở cạnh lâu như vậy, hai người đã nói những chuyện gì?"
"Này, cậu có vấn đề đấy à?"
"Có chứ! Vấn đề lớn nữa là đằng khác!" Văn Minh lập tức gật đầu, giọng nói có chút buồn bã "Lúc tôi rời đi, biết được em vì mình mà không ra khỏi cửa tôi vui vẻ một. Thì khi tôi trở về, thấy em đứng nói chuyện thân mật cùng người đó tôi đau lòng mười!"
"..."
"Hạ Lam, tôi không kiên nhẫn được như em, thấy người mình yêu đứng chung một chỗ với người khác cũng không phản ứng.." Văn Minh đột ngột nắm lấy tay cô, đặt nó lên bên ngực trái, nơi trái tim cậu đang đập một cách mãnh liệt "..Ngay thời khắc nhìn thấy em cùng người khác hòa hợp, bất kể kẻ đó là nam hay nữ, chỗ này của tôi cũng ghen tị đến mức muốn nổ tung!"
*
Éc éc, mãnh liệt chưa??
Đủ ngọt chưa??
Chói mù mắt cẩu FA chưa??
Muahahahaha