Hạ Lam xem xét một chút tài liệu, lại nghe Ngọc Thái phân tích sơ lược tình hình một hồi, sau đó nhanh chóng đưa ra kết luận: Ông Trịnh thảm rồi!
Hiện tại bác sĩ điều trị cho ông nội Trịnh đều thuộc thực nghiệm của ML. Đám người này nghe nói lương rất cao, nhưng ai dám đảm bảo lương cao thì không tham chứ? Không hiểu bọn họ tự ý kê thuốc thế này cho ông Trịnh hay do "ai đó" nhúng tay thuê họ kê đơn? Cũng có thể giống như Hạ Lam nhận định, Đào Nương cute không chịu nổi sự tồn tại của bố chồng nữa nên tìm cách khiến cho ông biến mất một cách âm thầm.
Mượn thuốc giết người, còn giả như mình không liên quan.. như vậy cũng cao tay quá chứ?
"Hạ Lam.." Ngọc Thái sau khi trình bày xong bài thuyết trình của mình, nghiêm giọng nhìn cô "...Hẳn cô cũng thấy được tính nguy cấp của vấn đề này.."
"Người thông minh như anh chắc nhìn là đoán được ngay.." Hạ Lam nheo mắt, đặt lại tài liệu cho ngay ngắn "...Những thứ này được dùng cho ai!"
"Bác sĩ thực nghiệm đều là nhân viên ML!" Ngọc Thái hiển nhiên hiểu ý cô, đưa ra nhận xét một cách thẳng thắn "Bọn họ được tuyển chọn vô cùng gắt gao, hơn nữa đều là những người hết lòng vì sự nghiệp nên chắc chắn không có chuyện kê đơn sai lệch thế này!"
"Vì sao anh lại khẳng định chắc chắn như thế?" Cô cười khẩy, không mặn không nhạt buông lời "Con người.. Ai dám tự nhận mình vĩnh viễn không sa ngã?"
"Tin hay không tùy cô Lam!" Ngọc Thái chuyển tầm mắt, muốn nói lại không dám. Cô gái, là do cô chưa biết sự lợi hại của vị tổng giám đốc giấu mặt ML thôi. Anh ta nổi danh sát phạt, chỉ tuyển người hết lòng, không tuyển đồ hai mặt. Vào được ML phải trải qua vô vàn khó khăn, tham gia được thực nghiệm tổng giám đốc tự tay tổ chức phải trải qua cực nhiều thử thách. Nếu làm tốt sẽ có thưởng cao, còn không.. thứ chờ đợi họ chỉ là vực thẳm.
Người ngoài nghề có thể không biết vị tổng giám đốc này sát phạt quyết đoán thế nào, nhưng Ngọc Thái - một người trong ngành, và quan trọng hơn cũng đang là lính dưới trướng anh ta lại hiểu rất rõ - người này không thể chọc vào!
"Nhưng nói chung tôi kiến nghị không nên để bệnh nhân dùng thứ này nữa. Tốt nhất nên đưa bệnh nhân đến bệnh viện càng sớm càng tốt để tiến hành điều trị và cách li!"
"Anh nghĩ tôi đủ khả năng?"
"Cô Lam, tôi hiểu ý cô!" Ngọc Thái thở dài, có chút thất vọng "Tôi cũng rất kính trọng ông Trịnh, nếu cô không ngại, tôi sẽ đề xuất với ban giám đốc ML chuyển ông tới TL!"
*
Hạ Lam ôm tài liệu của mình, cô không trở về nhà ngay mà đến một phòng khám tư chuyên về phụ khoa ở cách TL không xa.
Tại nơi này cô yêu cầu bác sĩ thăm khám lại tình hình "một số chỗ" của mình, xem thử xem có dấu hiệu quan hệ tình dục hay không. Trải qua việc làm vài xét nghiệm và khám xét trực tiếp, nghi vấn của cô đã hoàn toàn được giải đáp: tối qua hoàn toàn không! Có! Chuyện! Gì! Xảy! Ra!
Trịnh Văn Minh đáng chết!
Cậu ta dám lấy chuyện ngu ngốc này ra để đùa giỡn cô?
Thấy nó vui lắm à? Hay muốn Hạ Lam hiểu lầm sau đó đeo bám cậu ta cho đời bớt đơn điệu?
Hừ, lúc về nhà cô có nên ném kết quả này vào mặt Văn Minh, cho cậu ta hết đắc ý không nhỉ? Trẻ trâu vô giới hạn, đùa cũng không biết chọn lọc!
Nửa tức giận lại nửa thất vọng đem đồ cất trở vào túi. Hạ Lam không định nghĩa được trạng thái mơ hồ lúc này của mình là gì, cô thở dài, quyết định đến cửa hàng để phân tán tư tưởng.
Lái xe rất nhanh đã đưa cô đến nơi cần đến, vì vẫn thuộc ngày khuyến mãi khai trương nên số lượng người đến người đi rất đông đúc. Nhân viên cửa hàng tuy đông nhưng so với lượng khách lúc này lại không tính là gì.
Hạ Lam tiến hành xem xét hoạt động một lượt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Lúc đứng bên cửa chợt nhận ra tài nguyên của mình thế mà bị bỏ lỡ bao lâu! Hoa hoét được tặng hôm khai trương rất nhiều, đều là loại mặt hàng đắt giá nên rất đẹp và tươi. Cô liền nảy ra sáng kiến: tặng kèm hoa tươi cùng với giảm giá sản phẩm! Vì đồ hiệu đa phần bán cho nữ giới, và hầu như cô gái đẹp nào cũng yêu hoa nên hành động này rất được tán dương, nhất thời cửa hàng càng thu được thêm nhiều sự chú ý.
"Chị Lam, chị muốn xem qua sổ sách hôm qua không?" Quản lí chính chen qua dòng người, mở đường cho Hạ Lam tiến thẳng vào trong quầy. Nơi này rất ồn ào, lại thêm chuyện ở bệnh viện khiến cô đau đầu nên Hạ Lam nhanh chóng lắc đầu từ chối. Cô mở cửa sau, tiến vào văn phòng cách âm "Vậy chị có cần thứ gì không ạ?"
"Không đâu!" Hạ Lam lịch sự cười, đóng cửa lại. Đây là văn phòng phía sau quầy bán hàng, được ngăn cách với bên ngoài bởi một tấm kính cách âm dày. Từ phía trong Hạ Lam có thể quan sát bên ngoài qua lớp cửa, nhưng người bên ngoài hoàn toàn không thể thấy bên trong căn phòng đang diễn ra chuyện gì.
Cô đóng cửa lại, ném tài liệu lên bàn sau đó ngồi tựa lưng vào ghế đệm êm, tự rót cho mình một cốc nước ấm. Sáng nay đi quá vội nên Hạ Lam chưa kịp ăn uống gì, nãy bề bộn nhiều suy nghĩ cô còn chưa kịp nghĩ tới cái đói, nhưng lúc này ngồi yên tĩnh ở đây, bụng vốn bị ngược đãi đã kịp kêu lên biểu tình. Nhấc máy tìm số điện thoại nhà hàng ăn gần đó, Hạ Lam kêu một suất đồ ăn nhẹ, sau đó vừa chờ đợi vừa tìm việc giết thời gian.
Cô mở lại tài liệu của MR.H xem một lần, toàn bộ thông tin về Ngô Ngọc Thái hiển hiện trên mặt giấy trắng tinh. Vì không có ai động tay vào nên dĩ nhiên nó vẫn giống y như lần đầu cô nhìn thấy, không thêm cũng chẳng bớt gì. Lần đầu tiên đọc cái này, trong lòng Hạ Lam mang theo không ít xúc động nên đánh giá không khách quan lắm. Lần này tĩnh tâm lại xem qua một lần, cô cứ cảm thấy bản điều tra này dường như đã thiếu một thứ gì đó rất quan trọng.
Ngọc Thái là bác sĩ có quá khứ bi thương, với một nhân vật nam phụ trong truyện thì điều này cũng rất bình thường. Nó giống như gia vị tô điểm thêm hương vị cho món ăn vậy. Nhưng ngoài cái này ra Hạ Lam còn biết gì thêm không? Hoàn toàn không! Hiện tại anh ta là người ra sao? Sống như thế nào? Các mối quan hệ có gì đặc biệt.. Cô đều không tra ra được. Như kiểu Ngọc Thái mua chuộc MR.H, không để anh ta xuất hiện ở đây, hoặc cũng có thể những mối quan hệ này anh ta giấu quá kín, đến cả chuyên gia như MR.H còn không đủ khả năng tra được.
Dù là cái nào cũng không tốt! Người như vậy tựa viên thuốc độc bọc đường, chẳng ai biết sau khuôn mặt luôn cười của anh ta là thứ suy nghĩ hiểm độc gì đâu. Tự dưng Hạ Lam có dự cảm không tốt, ông nội Trịnh nếu thoát khỏi Đào Nương, rơi vào tay anh ta có thật sự là phương án giải quyết hoàn hảo hay không đây?
Có nên trở về bàn bạc với Văn Minh không nhỉ? Dù sao cậu ta cũng là cháu ruột của ông Trịnh, nếu nói không có một chút tình cảm nào thì cũng hơi khó tin!
Gác đống hồ sơ liên quan đến vị bác sĩ từng khiến mình điên đảo sang một bên, Hạ Lam chậm rãi mở nốt phần tài liệu còn lại. Song song với việc phụ phía trên, việc chính cô nhờ MR.H chính là điều tra cho ra kẻ thủ ác đứng phía sau chuyện tung clip và ảnh xếch của cô lên mạng. Mặc dù Dung Dung đã khẳng định là Đào Nương làm, cô cũng muốn biết bà ta từ đâu mà có đống đồ hót hòn họt này!
Phía trong không có chữ dày đặc giống như phần đầu, đa số là hình ảnh và một vài chú thích liên quan.
Bức hình đầu tiên chụp một căn phòng có cấu trúc công chúa còn hoành tá tràng gấp trăm lần phòng Hạ Lam ở Trịnh gia. Cô liếc mắt một cái lập tức có thể nhận ra đây chính là nơi bạn Văn Hóa dụng tâm dụng sức sửa lại cho nữ chính ở!
Trung tâm của bức hình là chiếc giường lớn, nơi đó có một người con gái yểu điệu đang quỳ gối, dưới chân là viên gạch lát sàn bị bật lên và vài tấm hình cùng đĩa DVD đầy khả nghi. Hạ Lam hơi nheo mắt, Hồng Ngọc ngồi giữa phòng lật mở ảnh và video xếch của cô, vậy còn viên gạch bị cậy lên kia là thế nào? Cô ta tìm thấy tài liệu Văn Minh giấu ở đó, hay do chính bản thân cô ta quay được và đem cất đi đợi thời cơ?
Bức hình thứ hai chụp lại cảnh Hồng Ngọc lén vào phòng Đào Nương, tay còn ôm theo túi giấy đựng mấy món đồ mà ai-cũng-biết-là-đồ-gì!
Bức thứ ba ghi hình Đào Nương nói chuyện trao đổi với Văn Hóa, trên mặt bàn là mấy tấm ảnh dơ bẩn chưa qua PTS có tâm.
Bức thứ tư..
Bức thứ năm..
Hạ Lam càng xem càng có cảm giác không thực, mọi nghi hoặc về khả năng của MR.H đã bị đá bay không thương tiếc. Anh ta làm cách nào chụp được những cái đã qua? Lẽ nào vị này thật sự có khả năng đoán tương lai, lại quá khứ? Thế nên khi Hạ Lam yêu cầu điều tra lập tức có thể đưa ra cho cô thứ cô cần?
Không đúng!
Giống như phía trên!
Thông tin dường như bị thiếu khuyết ở chỗ nào đó rất rất rất quan trọng, thế nhưng Hạ Lam lại không đủ sức nhận ra.
Toàn bộ chứng cứ trong này đều chỉ cho cô thấy, hung thủ thật sự là Hồng Ngọc, chính cô ta đã tiếp tay đem đồ đến chỗ mẹ con Văn Hóa. Nhưng khúc mắc chính là.. Những thứ đó có thật sự ngay từ bam đầu đã thuộc sở hữu của cô ta hay không? Vì sao không phải lúc khác mà lại đúng lúc đó Hồng Ngọc ra sát chiêu với cô? Cô ta được lợi gì cơ chứ?..
Chưa kịp đưa ra đủ thắc mắc, bên ngực trái của Hạ Lam đột ngột nổi lên một cơn đau khó tả, đôi mắt đẹp nhức nhối chớp nhè nhẹ.. Ngay khi cô không ngờ nhất, hai hàng lệ châu đã không báo trước lăn dài, ướt nhòe cả tập ảnh trên tay.
Khóc?
Vì sao cô phải khóc?
Hay người đang rơi lệ lúc này chẳng phải cô mà là chút xúc cảm còn lại của "Nguyễn Hạ Lam" nguyên bản?
Tự dưng cô có chút đồng tình với người này, bị chính bạn thân mình tin tưởng nhất bán rẻ, yêu thương chẳng thành, số phận hẩm hiu.. Cô tủi thân lắm sao nguyên chủ? Vậy cứ khóc đi! Dù sao thân thể này cũng là tôi mượn của cô, nếu cô muốn lấy lại, tôi cũng không dám có ý kiến!
*
Hạ Lam vật vã ở cửa hàng mãi đến tối muộn mới lừng chừng trở lại nhà của mình. Chẳng hiểu lí do vì sao mà cô không muốn trở về đó một chút nào. Quá nhiều thứ rắc rối chồng chất lên nhau khiến cô không hiểu nổi, và cái sự mông lung này khiến Hạ Lam khó chịu vô cùng.
Mở cánh cửa lớn, khung cảnh hai người nào đó thân thiết ghé sát đầu nhau ân ân ái ái không hề xuất hiện giống như trong tưởng tượng của cô. Trước mắt Hạ Lam là một khoảng trống lớn, trống đến mức khiến người khác phải giật mình.
Không một bóng người.
Không một tiếng động.
Họ ra ngoài cả rồi sao?
Vậy cũng tốt, đúng ý của cô còn gì! Vừa lúc Hạ Lam chẳng muốn gặp hai người này chút nào, cùng nhau đi đi mới là thượng sách!
Uể oải leo cầu thang lên phòng, Hạ Lam thực hiện công cuộc giải tỏa xì trét bằng cách thường nhật: ngâm mình trong bồn tắm. Cô đốt một chút hương liệu, bật một bộ phim ngắn sau đó thả mình trong làn nước ấm. Cố gắng hòa sâu vào tình tiết phim, không để tâm gì đến thế giới bên ngoài nữa..
Cho đến khi.. Bên ngoài đột ngột vang lên từng trận gõ cửa có nhịp điệu, song hành với âm thanh ấy là giọng nói trầm ấm đầy dịu dàng: "Ngâm cho tróc hết da ra à? Hạ Lam, lăn ra đây đi, bữa tối xong rồi!"
*Ăn tối lãng mạn nà =))
Có ai muốn hông???