Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 72




Vì vài lí do nên tối hôm đó sau khi ăn xong Hạ Lam quyết định ra ngoài thuê phòng khách sạn. Cô cứ âm thầm ra đi, không đem theo điện thoại cũng chẳng có phương tiện liên lạc nào trong tay cả. Giống như một ẩn sĩ chán đời, chỉ muốn xa lánh toàn bộ nhân loại trên thế giới.

Chọn một căn phòng gần cửa hàng quần áo của cô, Hạ Lam thầm tính toán một chút về kế hoạch khai trương ngày mai.

Hôm nay vội vàng đủ thứ, còn bị người ta tập kích nên quên mất vấn đề quan trọng này. Cũng may bây giờ còn chưa quá muộn, cô rẽ qua cửa hàng một chút vẫn còn kịp.

Nhưng lúc này một mình cô ra đường có nguy hiểm hay không đây? Sợ đám người kia lại nhân lúc này ám sát cô thì chết! Dù gì mạng cũng quan trọng hơn tiền, hay thôi ở đây rồi gọi điện xem đám đàn em làm việc thế nào sau đó đặt hoa đặt bánh luôn vậy. Hạ Lam không sợ chết, chỉ là cô sợ chết một cách vô ích thôi. Cô còn chưa kịp làm việc gì to lớn nữa, chưa kịp hưởng thụ thành quả gì nữa đây này!

Hừ, rốt cuộc là kẻ nào nhằm vào hai người cô tối hôm nay? Tự dưng Hạ Lam có chút tò mò, lại có tí tiếc nuối.. Nếu tối nay cô cứ cố chấp bỏ qua lời của nữ chính mà ở lại nhà thì tốt rồi. Đêm Văn Minh sẽ qua chỗ cô, sau đó hai người sẽ cùng nhau bàn bạc về vấn đề khu Đông, còn có vấn đề "kẻ đứng sau" màn này nữa chứ. Hoặc cũng có thể nói về việc..

Ôi trời!

Lại nghĩ đến Văn Minh!

Mặt dày vừa thôi bà má!

Người ta có đối tượng thật sự, có người trong lòng rồi.. Cô còn dám đứng ra giành hoa có chủ hay sao? Hạ Lam không thèm làm việc hạ cấp ấy đâu, không! Bao! Giờ!

*

Một đêm không an giấc.

Hạ Lam tỉnh dậy sớm, cô trả phòng sau đó chạy bộ ra công viên tập thể dục buổi sáng. Lúc này trời đã tờ mờ sáng nên cũng có khá nhiều ông già bà cả cùng nhau tập dưỡng sinh. Bọn họ vừa nói vừa cười, những vấn đề nhỏ nhặt nhưng vui vẻ và thoải mái. Hít một hơi thật sâu, không khí dễ chịu ở nơi này xoa dịu sự mệt mỏi đêm qua không ít.

Sau khi khởi động xong xuôi, cô xuất phát chạy thẳng đến cửa hàng của mình để kiểm tra lại một lượt. Mọi thứ đều đã được sắp xếp hoàn chỉnh, đẹp đẽ đúng tiêu chuẩn và y như bản thiết kế có sẵn. Hạ Lam hài lòng kí nhận hoa sớm, sau đó đặt lại hai bên cửa hàng rồi mới vòng về nhà ý định tắm rửa thay đồ xong mới quay trở lại.

Khi cô làm xong tất cả những việc này thì trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Ngôi nhà hai tầng nho nhỏ vẫn chìm trong sự yên tĩnh, hẳn rằng những người còn lại trong nhà chưa ngủ dậy. Cô rón rén mở cửa, lại nhẹ nhàng khép cửa lại, nhón chân từ từ đi về phòng mình. Mặc dù nhà này cách âm chưa thật sự tốt giống như phòng chủ tịch của ông nội Trịnh, nhưng nếu đóng cửa lại thì tiếng động mà Hạ Lam tạo ra lúc này cũng chẳng đáng tính đếm làm gì. Nhưng cô bây giờ cứ thích cẩn thận như thế đấy, đánh động khiến đôi uyên ương kia dậy lại mất công chào hỏi mệt người!

Chắc hẳn hôm qua được Hạ Lam tạo điều kiện tối đa như thế bọn họ đã tự động làm lành trở lại với nhau rồi nhỉ. Lúc này không khéo còn đang nằm trong phòng ấp nhau rồi ý chứ.. Hừ, sáng sớm đã bực mình! Não vô-dụng, mày làm ơn nghĩ về chuyện khác giúp tao cái!

Phía trong căn phòng của cô lúc này mờ mờ tối, Hạ Lam không mở đèn, cũng không kéo rèm cửa sổ ra cho ánh sáng tràn vào. Cô dứt khoát tiến thẳng tới phòng tắm, vừa đi vừa lầm bầm niệm kinh tự trách cứ bản thân. Mở một bồn nước thật đầy, mở vài bài nhạc dịu dàng du dương, cô chậm rãi hưởng thụ cảm giác được nước ấm xoa dịu..

"Về sớm quá nhỉ?" Bóng người mờ mờ phía sau cửa kính phòng tắm khiến Hạ Lam đang thư giãn phải ngồi bật dậy đầy cảnh giác. Cái giọng nói đầy sự khó ở này chẳng phải là của bạn Văn Minh - kẻ lẽ ra giờ này phải nằm ôm nữ chính hay sao?

Hai người bọn họ còn chưa làm lành?

Giận cũng thật dai!

"Gái có chồng đi suốt một đêm.. Cô đã đi đâu hả?"

"Đừng có mở miệng là gắn cho tôi cái mác gái có chồng!" Hạ Lam hừ mũi, thấy cửa phòng tắm mình đã chốt cẩn thận nên tiếp tục thả lỏng. Hơ hơ, cậu có tài mở khóa thì mặc cậu, đây là chốt trong, then cài trong đó! Thách kẹo cũng đừng mơ mở được! "Sao cậu không tự xem lại mình đi, trai có vợ còn đi ôm rịt con khác, công khai ngủ chung phòng!"

"Cô vẫn còn vướng mắc vấn đề này à?" Văn Minh phì cười, sự khó chịu khi nãy đã tan biến không rõ lí do "Điều ấy chứng tỏ trong lòng Hạ Lam có tôi, nên khi tôi cùng người khác mới thấy ghen tức!"

"Cậu thôi đi!" Ghen tức cái gì?

Thứ nhất, hành động mập mờ lúc nóng lúc lạnh của cậu khiến tôi khó chịu!

Thứ hai, việc bị xem là tiểu tam xen vào chuyện tình cảm của người khác tôi không thích!

Thế đã đủ lí do chưa? Và dù là lí do nào thì cũng không bao giờ có cái lí do trong lòng tôi có cậu đâu!

"Tôi nhắc lại lần cuối, đừng bao giờ mập mờ với tôi khi chính bản thân cậu cũng chỉ xem tôi như đối tượng hợp tác vì lợi ích!"

"Nếu tôi nói.. Không phải thì sao?"

"Trò đùa dành cho bọn nhóc con tôi không muốn nghe!" Hạ Lam quấn khăn tắm, cao ngạo bước ra khỏi bồn. Cô mở cửa, đối diện thẳng với đôi mắt đen bạo ngược đầy sóng dữ của Văn Minh "Trịnh Văn Minh, cậu làm ơn ra ngoài cho tôi thay quần áo!"

"Không ra!" Văn Minh leo phắt lên giường, trùm chăn ngang mặt "Nãy giờ tôi vẫn nằm ở chỗ này mà cô không phát hiện, thôi thì bây giờ cũng coi như cô chưa biết tôi ở đây đi! Quần áo ở tủ, cứ tự nhiên như ở nhà nhé!"

"Đây là nhà tôi!"

"Nhầm rồi! Tên chủ hộ là Trịnh Văn Minh đó!"

"Cái gì? Giấy tờ nhà đất vốn ghi tên tôi?"

"Cháu dâu à? Ông nội không thương cô đâu.. Thế nên, thay đồ tự nhiên như ở nhà nhé!"

"Cậu.."

"Cô!"

"Được! Cậu được lắm!"

*

Không thèm để tâm đến kẻ ngạo ngược chiếm cứ phòng mình, Hạ Lam mang đồ vào nhà tắm, thay sạch sẽ xong xuôi rồi đi thẳng, chào cũng lười chào!

Lúc cô đi nữ chính cũng chưa dậy, sớm là một lí do, lí do tiếp theo có khi nào cũng giống như cô hay không? Chính là suy nghĩ lung tung cả đêm sau đó gần sáng mới chợp mắt được tí ti? Ầy, mà liên quan gì đến cô đâu chứ? Bọn họ yêu đương cãi nhau chút là chuyện quá bình thường! Kiểu như cố tình thêm chút gia vị cho cuộc sống vậy đó..

Ăn sáng xong xuôi, Hạ Lam đến khai trương cho kịp giờ. Vừa lúc làm lễ hoàn tất, bên ngoài bỗng dưng xuất hiện một xe hoa rực rỡ thu hút sự chú ý của toàn thể mọi người. Đám người ngồi trên xe hoa đồng loạt mở cửa, bê cổng hoa và hàng loạt những giỏ hoa chúc mừng mỹ lệ xuống dưới, bày đầy cửa hàng của cô. Cảnh tượng này quá mức hoành tráng, lại thêm công cuộc tháo dỡ tốn kém thời gian nên số lượng người đứng nán lại xem cửa hàng mới mở rất đông. Thậm chí có vài người vui tay còn đem quay lại, up lên vài mạng xã hội, gián tiếp PR giúp cửa hàng của cô.

Hạ Lam không trực tiếp ra mặt, cô cắt cử nhân viên bán hàng ra ngoài chào mời và tiếp khách. Dù sao lúc này xung quanh cô cũng có quá nhiều tin đồn bất lợi, kinh doanh đôi khi cần sạch sẽ một chút, nếu không nhất định sẽ bị cư-dân-mạng ném đá tới chết! Hơn nữa cô cũng có rất nhiều kẻ thù đang ẩn mình trong tối, nhỡ chúng đánh hơi được nơi này của cô mà chạy đến phá hoại thì một Hạ Lam chứ mười Hạ Lam lúc này cũng đừng mơ chống được!

"Chị Lam ra tay hào phóng thật!" Mấy cô nhân viên xúm lại bàn tán vui vẻ "Còn làm luôn công tác quảng cáo chứ, quá thông minh!"

"Nhầm rồi!" Hạ Lam lắc đầu chỉ mấy lãng hoa để ở góc trong cửa hàng "Tôi chỉ đặt vừa đủ để thông báo cửa hàng mới khai trương mà thôi, đám hoa này.."

"Ơ.. Vậy sao? Thế là của ai? Chả lẽ chồng chị gửi đến?"

"Ôi chắc đúng rồi chúng mày ơi! Chị Lam! Chỗ này có thiệp này!"

"Có thật chồng bà chủ không? Tôi nghe nói cậu ta bị.."

"Câm miệng! Chị Lam à cưới được ông chồng thế này sướng cả đời!"

"Ôi! Ước gì.."

Mấy cô nhân viên nữ bên ngoài vừa ríu rít bàn luận vừa chuyên nghiệp bán hàng. Người phụ trách chính của cửa hàng điều chỉnh tác phong của đám người này một chút sau đó thân mật đưa lại thiệp đỏ cho cô. Hạ Lam nhíu mày, chậm rãi mở tấm thiệp tinh xảo trên tay ra. Hương nước hoa dịu dàng xen lẫn hương thơm hoa cỏ tự nhiên dễ chịu, trên mặt giấy trắng tinh xuất hiện những nét chữ cứng cáp, phóng khoáng vô cùng:

"Khởi đầu tốt đẹp!

VM."

"VM"? Cái kẻ tên viết tắt là VM này chắc chắn chỉ có nam chính nhà mình mà thôi! Cậu ta biết chuyện Hạ Lam sẽ mở cửa hàng kinh doanh, nhưng vì sao lại biết rõ hôm nay cô khai trương, còn cẩn thận đưa hoa tới chúc mừng?

Hành động này không làm Hạ Lam cảm thấy vui vẻ chút nào cả. Giống như cậu ta luôn nghi ngờ cô nên phải điều tra từng li từng tí một về cô vậy. Hơn nữa tối hôm qua Văn Minh đột ngột phát hiện chuyện Hạ Lam cứu cậu ta một mạng.. Kiểu này lại càng giống đang lấy thân báo đáp cho cô vì thời gian trước đã ghẻ lạnh với cô vậy.

Sự đền bù này Hạ Lam cần sao?

Nghỉ khỏe đi!

Tôi không muốn làm người thứ ba xen vào chuyện của hai người, cũng không cần cậu làm ra những hành động có khả năng khiến người ta phải hiểu lầm như thế!

Hơn nữa cậu cũng yên tâm, dù cậu có không làm mấy việc ngu độn này thì khi chúng ta còn hợp tác, tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức giúp cậu! Dù sao nếu Văn Minh ngồi được ghế gia chủ cô vẫn có lợi nhiều hơn là Văn Hóa. Sợ rằng thằng nhãi kia vừa thắng thầu đã không ngại ngần xuống tay đá cô và Văn Minh khỏi Trịnh gia, sau đó tìm cách cho hai đứa ăn đủ hành nữa ấy chứ..

Đè nén cảm giác không vui xen lẫn vị chua dâng đầy cổ họng. Hạ Lam vẫn tự kiềm chế được bản thân không ném thiệp vào thùng rác, cô mở túi xách của mình, cẩn thận cất nó vào ngăn bí mật. Túi đồ vừa mở ra, vài thứ đáng lưu tâm lập tức lọt vào tầm mắt của cô: ba lọ thủy tinh nho nhỏ được sắp gọn ghẽ trong một túi giấy bóng. Ừm, thôi, thay vì ngẩn ra ở đây nghiên cứu tâm lí Văn Minh, Hạ Lam thà rằng bỏ thời gian vàng ngọc của mình đi làm chuyện có ích khác.

Chút nữa cô sẽ tới viện nghiên cứu trong bệnh viện TL lén lút thuê người ta phân tích chất ở trong lọ là gì, tác dụng ra sao.. mới được. Thật ra trong thành phố cũng có vài viện nghiên cứu nhận công việc này, nhưng hiệu suất của họ không cao như TL, cũng không có khả năng giữ bí mật bằng nơi đó nên dù muốn hay không Hạ Lam cũng phải chọn chỗ này.

Chậc, có gì phải nghĩ suy chứ? Cô và Ngọc Thái đó vốn không có quan hệ gì, hơn nữa dù cô có chút cảm tình với anh ta thì đã sao? Ông trời nhất định không dễ dàng với con đường tình duyên của cô thế đâu! Vậy nên Hạ Lam vô cùng có lòng tin, dù cô có tới đó, cũng chẳng có khả năng sẽ đụng mặt Ngô Ngọc Thái!

*Mng đoán xem ý "ông giời" thế nào nào


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.