Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 49




Khoảng thời gian sốc nhanh chóng qua đi, gần chục vị bảo an còn lại đồng loạt vươn tay đỡ lấy người anh em vừa ngã xuống của mình, tức giận xả súng vào cửa kính thông ra buồng lái. Đáng tiếc xe xịn của nhà giàu có khác, kính này chống đạn, dù bắn mỏi tay cũng không có ích gì!

"Mở cửa sau!" Một người có vẻ là thủ lĩnh nhanh chóng lên tiếng "Phải tìm cách đưa cậu Minh rời khỏi nơi này!"

Cũng may cửa sau thuộc dạng có thể mở từ phía trong, nhưng không mở thì thôi, mở ra rồi tốc độ di chuyển bên ngoài lập tức khiến Hạ Lam chóng mặt. Nhanh đến độ không nhìn rõ chút cảnh vật gì luôn!

"Lốp xe!" Hiệu lệnh vừa tới, lập tức có hai người nhào đến kìm giữ giường bệnh của Văn Minh. Hạ Lam chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã thấy cả người chao đảo, lúc lắc suýt ngã.

Xe đang chạy tốc độ cao tự dưng thủng liền hai cái lốp không chao đảo mới lạ đấy! Khốn thật, các vị lần sau làm việc hiệu suất đừng nhanh thế có được hay không?

"Tiểu thư, phiền cô cầm lấy những thứ này, chăm sóc cho cậu Minh!"

"Được.."

Vài người nép bên cửa cảnh giới, xem xét kĩ xung quanh có xe địch nào không. Có vẻ đám người kia rất tin vào kẻ phản bội nên hoàn toàn không thèm kèm xe. Cũng có thể chúng cho rằng việc kèm người gì đó là không cần thiết, bởi sắp đến nơi cần đến mất rồi.

Phải hành động nhanh một chút!

Nếu lạc khỏi kế hoạch và rơi vào bẫy nhất định sẽ thảm. Không chỉ tính mạng Văn Minh mà cả bọn họ cũng đừng mong được thoát!

Một vị bảo an nai nịt lại gọn gàng, bất chấp gió bên ngoài ù ù thổi mạnh, bám thành xe leo ra. Mặc dù tốc độ xe đã giảm rõ rệt, nhưng nói thật, xe đang chạy bạn dám thò ra ngoài hay không? Người này một chút do dự cũng không có, thoăn thoắt nhào lên phía trên. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chiếc xe thùng lần nữa chao đảo, thêm vào đó là tiếng nổ vang thật vang!

Kính chống đạn nên dĩ nhiên không thể dùng công kích vật lí. Vị bảo an này không ngại nguy hiểm trèo lên nóc xe, anh ta đặt một loại thuốc nổ hạng nhẹ lên đỉnh buồng lái, sau đó lui lại kích hoạt kíp nổ!

BÙM một tiếng thật lớn, chiếc xe chệch hẳn khỏi cung đường, đâm thẳng vào một nhà kho cũ nát.

"Mau rời khỏi đây, xe sắp phát nổ!" Không biết là ai kích động hô lên đầu tiên, tất cả mọi người đều thuần thục nhảy xuống khỏi thùng xe, nhẹ nhàng bê lấy giường bệnh của Văn Minh đi thẳng. Hạ Lam nguy hiểm không quên nhiệm vụ, ôm đầy một tay đồ chạy theo chân bọn họ. Thân thể này trải qua rèn luyện thời gian dài cường độ cao của cô đã không còn yếu ớt như lúc đầu. Miễn cưỡng cố gắng sẽ không bị bỏ lại phía sau.

"Nhanh lên, khu này là bãi đất hoang phía Bắc, cứu viện mau tới!"

"Các người muốn đi?" Tiếng cười châm chọc vang vọng, ai nấy đều lạnh sống lưng cảnh giác cao độ "Trừ khi để lại bọn chúng, còn không... đừng mơ!"

Đạn bay vèo vèo, màn đọ súng kinh điển nhanh chóng diễn ra ngay tại nơi một chiếc xe thùng sắp sửa phát nổ.

Hạ Lam đặt hết đồ lên giường bệnh của Văn Minh, vừa đẩy giường của cậu ta ra sau vừa bối rối không hiểu nên cười hay nên khóc.

Chuyện này không phải quá mức phi lô gic hay sao? Xe rớt xăng tong tỏng, mùi điện chập cháy bung tỏa khắp không gian. Ấy vậy mà mấy người chuyên nghiệp này lại chẳng hề để ý, vừa lui lại cố thủ phía sau vừa bắn súng lia lịa!

Tôi nên làm thế nào bây giờ?

Mọi kiến thức vật lí đều bị đảo lộn! Tam quan đổ nát ầm ầm dưới chân, Hạ Lam thật sự tin rằng, nếu lúc này cô đá cái giường của Văn Minh ra giữa mưa bom bão đạn, đảm bảo vì có định luật nhân vật chính bảo hộ, cậu ta vĩnh viễn sẽ không bị bắn trúng!

Nhưng mà thôi đi, làm thế thể nào cô cũng bị mấy vị này thịt gọn trước. Ai bảo nước sôi lửa bỏng thế này còn chơi dại, chậc..

Bên phe kia rất đông, đạn dược và nhân lực bên này không đủ.

Nếu như kéo dài thời gian kiểu gì chịu thiệt cũng là phe mình. Thủ lĩnh tính toán thời gian một chút, nơi này cách điểm bảo an kia khá xa, nếu chạy xe gấp cũng cần thêm 5 phút nữa. 5 phút, bao nhiêu đạn dược cho đủ đây? Đến khi mọi thứ đều hết, tính mạng cậu Minh nhất định sẽ không thể giữ.

Có một cửa sổ đổ nát khuất sau chiếc xe sắp nổ. Vừa vặn thế nào nhìn từ phe địch sẽ không thấy được nơi này. Thủ lĩnh kiên quyết trèo ra ngoài thăm dò địa thế, xem xét trên dưới một lượt, khi trở về anh ta dùng tay ra hiệu gì đó cho mấy người còn lại. Bọn họ đều dùng vẻ mặt quyết tử gật đầu, khiến Hạ Lam ngồi bên này đã mờ mịt lại càng mờ mịt hơn nữa.

Không đợi cô hiểu chuyện gì đang xảy ra, thủ lĩnh lập tức nắm lấy cổ áo cô, ném ra bên ngoài. Tiếp đó anh ta cẩn thận ôm Văn Minh, nhỏ giọng ghé vào tai cô: "Cứu viện đang đến, đưa cậu ấy rời đi tìm họ! Nếu như cô dám bỏ Văn Minh lại.. Đừng trách!"

*

Sau lưng Hạ Lam vẫn vang lên những tiếng đì đùng to nhỏ khác biệt, cô giữ nguyên trạng thái mờ mịt, kéo giường bệnh của Văn Minh chạy đi. Bởi vì nơi này là một khu vực bị bỏ hoang nên đường xá tráng nhựa rồi sạch sẽ.. gì đó chỉ là chuyện trong mơ mà thôi. Hạ Lam chật vật rẽ đám cỏ cao ngang ngực mình ra hai bên, ra sức kéo Văn Minh nhích thêm được tí nào thì nhích. Cũng may cậu ta được cố định vào giường, nếu không với hiện trạng xóc nảy kiểu này, chắc đi hai bước Hạ Lam phải dừng lại nhặt người một lần quá.

Hai người đi chưa được mấy mét, tiếng nổ xe Hạ Lam mong chờ mấy phút đồng hồ cuối cùng cũng xuất hiện. Cô cảm nhận được đất dưới chân mình rung chuyển rõ rệt, từ nơi cô và Văn Minh vừa rời đi xuất hiện một cột khói đỏ rực đầy khói bụi, chấn động lớn mang theo sóng xung kích lớn kinh người. Bản năng kêu gào Hạ Lam phải nằm ngay xuống, nhưng khi nhìn đến Văn Minh còn nằm nguyên trên giường, băng ngực vốn trắng vì di chuyển nhiều mà nhiễm đỏ, cô lại không dọ dự nhào đến che chắn cho cậu ta.

Khoảnh khắc đất đá từ vụ nổ rào rào đâm xuống lưng cô cũng là lúc Hạ Lam tự chửi mình đủ 1000 lần: khốn khiếp, bản năng làm mẹ tiềm ẩn gì đó thật đáng chết!

Sóng xung kích đánh bật cả hai người, chiếc xe giường lung lay mãnh liệt khiến chốt cố định của Văn Minh bật tung. Hạ Lam ôm tâm lí cứu người cứu cho trót, cố gắng hết sức che chắn cho vết thương trên ngực cậu ta. Hai người văng ra một khoảng xa, cô làm đệm thịt bị người bệnh này đè lên muốn tắc thở. Vết thương vừa có sau lưng và cú va đập cùng nhau công kích khiến Hạ Lam choáng váng muốn ngất xỉu.

Cô chống đỡ ngồi dậy, ra sức lê đến kéo lại giường cho Văn Minh. Mặc dù cậu ta hôn mê nhưng đôi mày vẫn nhăn lại vì đau đớn, khuôn mặt tái nhợt lúc này xuất hiện vài vết thương hở do xây xát, máu đỏ thi nhau tràn ra ngoài.

Hạ Lam cũng không muốn cậu ta bị thương nặng như thế, có trách cũng nên trách đám người trong kia làm ăn tắc trách kìa! Kìm giữ xe không nổ được lâu như thế, sao không cố gắng thêm tí nữa, để cô với Minh sama chạy khỏi phạm vi ảnh hưởng đã nào!

Chậc, thôi bỏ qua đi, dù sao lúc này cũng chưa đến thời gian tự kiểm điểm đâu. Hạ Lam oằn mình nâng Văn Minh lên, muốn đẩy cậu ta trở lại xe. Nếu như cô cứ dìu cậu ta đi thế này thì đảm bảo chưa thấy quân cứu viện đã bị tàn quân của địch xử lí. Cậu ta nằm trên xe giường còn may, cô kéo cậu ta chạy, nếu tiện hơn nữa thì lấy đà rồi hai đứa cùng lướt, quá lãng mạn!

"Bên này!" Tiếng bước chân rầm rập đột ngột vang lên khiến Hạ Lam giật nảy mình, cô vội vã quan sát xung quanh, chỉ thấy cách đó hơn 100m một đám người không rõ địch ta đang tất tả chạy tới "Bọn chúng trốn ở đây!"

Ôi mẹ kiếp!

Vậy là địch rồi!

Sao cái lũ này ở đâu ra mà đông như quân Nguyê* vậy trời?

Hạ Lam ngán ngẩm, cô dồn toàn bộ sức lực nhấc mạnh một đường! Giống như một phép thần kì, Văn Minh hơn cô gần hai chục cân cuối cùng đã nằm gọn trên giường. Thao tác chằng người thật nhanh, Hạ Lam điêu luyện lượn xe giường qua từng quãng đất đá xóc nảy, ra sức chạy trốn về hướng ngược lại. Trong lòng cô mừng thầm, đám người này coi vậy mà ngốc, sao đứng gần mấy cái xe vậy mà không bỏ ra tí thời gian nổ máy, đánh xe đuổi theo chả phải ăn chắc hơn à? Chắc nghĩ cô liễu yếu đào tơ không làm ăn được gì nên khinh thường chớ gì? Xì, dù chị đây đang bị thương, nhưng các chú đừng mơ đuổi kịp được chị, nhất là khi chị còn cả quả xe hịn này trong tay nữa!

Cuộc rượt đuổi diễn ra trên nền trời nhập nhoạng, vài con dơi ủ rũ bay lượn, tiếng kêu dài thê thiết thỉnh thoảng vang vọng. Hạ Lam dồn sức chạy, mặc kệ sau lưng và ngực đau nhức, cũng mặc kệ máu chảy nhỏ giọt từng bước chân. Đúng lúc trước mắt cô hoa lên, phía đối diện xuất hiện một đoàn xe với gương mặt quen thuộc vô cùng: Trần Duy!

Chưa khi nào gặp được tên mắc dịch này lại khiến Hạ Lam vui như vậy! Cô cười tươi rói, nhanh tay giơ lên vẫy vẫy với anh ta. Ánh đèn xe chói mắt chiếu qua, Hạ Lam bất chấp, vẫn cứ cố công chạy đến. Không hiểu do vội quá hóa hậu đậu hay số mệnh sắp đặt Hạ Lam chợt cảm thấy dưới chân bị chặn lại, cả người cô nhào về phía trước, đè ngang người bệnh nhân đang nằm trên xe.

OMG!

Vấp đá?

Giờ phút nước sôi lửa bỏng thế này lại vấp được mới tài! Ông giời, có phải ông thấy con này chạy trốn quá dễ dàng nên cố tìm cách ngăn cản không hả? Nói cho ông hay, đừng tưởng tôi là nữ phụ dễ khinh thường!

Chiếc xe giường bị hai người đè lên chênh vênh, lại thêm phía dưới đất đá đầy rẫy khiến nó càng chao đảo ác liệt. Hạ Lam chống tay sang bên cạnh muốn ngồi dậy, đột nhiên trên ngực có cảm giác đau xót khác lạ, cô hốt hoảng dừng mọi động tác lại, chậm chạp nhìn xuống dưới. Giống như một thước phim quay chậm thật chậm, Hạ Lam nhìn thấy môi đẹp của Trần Duy dần dần nâng lên hạ xuống, anh ta nói: "Có kẻ bắn tỉa! Mau bảo vệ cậu Minh!"

*Mị chưa viết hành động bao giờ nên không biết nó có đủ kịch tính không nữa...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.