Cô đã rất mệt mỏi và muốn tìm một nơi nghỉ ngơi.
Ôm hắn, Phương Tử Ninh nhỏ giọng nói: "Em mệt quá."
Lâm Hạo Vũ kịp thời ôm chặt cơ thể Phương Tử Ninh đang trượt ra khỏi vòng tay của hắn, đem tiền đặt ở trên quầy rượu, ẵm cô ra khỏi bar "Vong Tình".
"Để anh đưa em về nhà" Hắn nhẹ nhàng nhìn người đang nằm trong ngực, nói.
"Trong nhà không ai, em không muốn về nhà, em muốn ở cùng với anh." Phương Tử Ninh sợ cô đơn một mình, cô đẩy Lâm Hạo Vũ ra, kêu la không muốn về nhà.
"Được, chúng ta không về nhà." Lâm Hạo Vũ đem cô dáng vẻ đứng cũng không vững ôm vào trong ngực, đưa cô trở về Cao ốc Trung Nhật.
Có vẻ như tối nay, lại phải trải qua một đêm dài đằng đẵng.
"Hãy ngủ một giấc thật ngon nhá." Lâm Hạo Vũ ẵm Phương Tử Ninh đặt lên giường, không biết là nói với cô, hay tự nhủ chính mình.
"Hạo Vũ." Phương Tử Ninh giơ tay lên ôm chặt cổ Lâm Hạo Vũ, kéo đầu của hắn xuống, áp làn môi đỏ mọng của mình lên môi hắn.
Cô khát khao vòng tay của hắn, khát khao nụ hôn của hắn, chỉ muốn hắn ôm cô giống như trước đây, cô sẽ cảm thấy rất an tâm.
Lâm Hạo Vũ nhanh chóng lấy lại thế chủ động, nồng nhiệt hôn trả lại người nằm phía dưới, đôi môi ma sát cánh môi non nớt của cô, đầu lưỡi trượt vào trong miệng cô, cùng với đầu lưỡi của cô chơi đùa.
Phương Tử Ninh nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Lâm Hạo Vũ, cô cũng nhớ rõ đã lâu lắm rồi hắn không có hôn cô, thật sự rất nhớ nụ hôn của hắn.
Dùng sức kéo hắn xuống, cô khao khát muốn được tiếp xúc với cơ thể của hắn.
Lâm Hạo Vũ hôn từ bờ môi của cô, trượt xuống gáy, vừa hút vừa cắn, làm Phương Tử Ninh cảm thấy cơ thể từ trên xuống dưới trở nên nóng ran, giống như bị lửa thiêu đốt.
Không được, quá nóng, cô muốn đi tắm để làm giảm nhiệt độ. Đẩy Lâm Hạo Vũ ra, cô đứng dậy, lảo đảo đi về phía phòng tắm.
Lâm Hạo Vũ bị đẩy ra phía sau, nằm trên giường. Hắn thiếu chút nữa thì mất khống chế và nếu cô không đẩy hắn ra, sáng mai, hắn thật không biết làm thế nào để đối mặt với những lời kết tội của cô.
Cô say, nhưng hắn không say, tại sao hắn lại có thể ở lúc cô đang yếu lòng, hơn nữa còn ở tình huống cô đang say rượu mà xâm phạm cô!
Vì đang tự trách mình, Lâm Hạo Vũ không phát hiện ra Phương Tử Ninh vào phòng tắm để tắm, lúc này cô đang mở vòi hoa sen xối vào cơ thể mình.
Thật thoải mái! Ngọn lửa đang thiêu đốt kia cũng giảm xuống.
Khóa vòi nước, bước ra khỏi bồn tắm, mới đặt chân lên sàn phòng tắm, cô trượt chân ngã xuống, cơ thể cùng sàn nhà đã tiếp xúc thân mật.
Lâm Hạo Vũ nghe được tiếng phịch từ phòng tắm truyền đến, lập tức chạy vào, cũng không kịp nghĩ xem có vấn đề gì xảy ra.
Chỉ cần một bước là đã vào tới phòng tắm, nhìn thấy Phương Tử Ninh đang nằm trên sàn nhà.
Thì ra cô vào đây để tắm! Nhìn quần áo ẩm ướt của cô, mọi chuyện dường như càng ngày càng trở nên khó giải quyết. Lâm Hạo Vũ vỗ vào trán kêu khổ.
Kéo cô đứng lên, hắn cầm chiếc khăn lông lớn trùm lên đầu cô, lau đi những giọt nước đọng trên tóc cô, sau đó dùng khăn tắm lớn bọc lấy những đường cong như ẩn như hiện trên cơ thể của Phương Tử Ninh, ẵm ra khỏi phòng tắm.
Tìm áo choàng tắm đưa cho cô, muốn chính cô thay. Sau đó bản thân rất quân tử quay người đi.
Phương Tử Ninh rất hợp tác thay áo choàng tắm, sau đó đứng trước mặt Lâm Hạo Vũ hỏi: "Em có thể ngủ chưa?"
Lâm Hạo Vũ nhìn Phương Tử Ninh thay xong quần áo. Áo choàng quá rộng, khiến cô trông giống như một cô bé nghịch ngợm lấy trộm quần áo của người lớn.
Ấn vai của cô để cô ngồi ở trên giường, hắn quỳ xuống giúp cô xắn tay áo lên mấy lớp, sau đó sấy khô tóc cho cô.
Phương Tử Ninh ngái ngủ ngáp dài, tựa đầu vào trước ngực của Lâm Hạo Vũ .
"Ngủ đi." Sấy khô tóc, Lâm Hạo Vũ đứng lên, nhìn Phương Tử Ninh đang mệt mỏi nói.
"Em muốn ôm anh ngủ." Chợt mất đi lồng ngực ấm áp của Lâm Hạo Vũ, Phương Tử Ninh mở mắt ra.
Lâm Hạo Vũ nhớ lại cái đêm ở Nhật, khi cô uống say, cũng yêu cầu hắn ôm cô ngủ.
Giằng co đến hơn nửa đêm, hắn cũng mệt mỏi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Phương Tử Ninh, hiện tại nếu như hắn không ôm cô ngủ, cô chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định.
Hắn thở ra một hơi, kéo cô nằm xuống.
Phương Tử Ninh lập tức nhích sát vào ngực Lâm Hạo Vũ, mặt dán lên lồng ngực của hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn, nhỏ giọng nói: "Hạo Vũ, em rất thích anh."
Lâm Hạo Vũ giật mình. Mới vừa rồi cô gọi tên của hắn, cô nói thích hắn, có phải thật vậy hay không?
Lời nói của người say có thể tin được không? Tất cả mọi người đều nói rằng những người say rượu thường nói những lời thật lòng. Chỉ có điều, từ “thích” của cô định nghĩa như thế nào? Cô có thể thích một vật nào đó, có thể thích một câu chuyện, hoặc có thể thích mọi người bên cạnh cô, nhưng cô thích hắn rốt cuộc là ở giới hạn nào?
"Tử Ninh, lặp lại lần nữa." Lâm Hạo Vũ nhìn Phương Tử Ninh nói. Một câu nói của cô lại dễ dàng đốt lên hi vọng của hắn.
"Em thích anh đã lâu thật lâu rồi, chỉ có điều bây giờ em mới biết, nhưng tại sao anh lại không thích. . . . . ." Vế phía sau cô bỏ lửng, bởi vì cô đã đi gặp Chu Công rồi. Hai chữ "Phụ Nữ" nói ở trong mộng.
Lâm Hạo Vũ mừng như điên.
Cô nói cô thích hắn đã lâu thật lâu, nhưng đến bây giờ cô mới biết, Điều này có nghĩa rằng cô đã thừa nhận địa vị của hắn trong lòng cô?
Lâm Hạo Vũ cảm giác trái tim đã chết của hắn đang từ từ sống lại, chỉ vì câu nói của cô khi say rượu.
Ôm cô, Lâm Hạo Vũ cũng mệt mỏi rơi vào giấc ngủ.
Đêm ấm áp mà yên tĩnh.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Phương Tử Ninh tỉnh dậy, mở mắt liền thấy lồng ngực của Lâm Hạo Vũ.
Được hắn ôm như thế này cảm giác rất chân thực, lồng ngực Hạo Vũ thật là ấm áp, thật thoải mái, hy vọng có thể vĩnh viễn được hắn ôm như thế.
Nhưng thực tế là thực tế, bất luận như thế nào cô cũng không quên được sự thực là hắn đồng tính luyến ái. Hắn có thể ôm cô như vậy, vì nghĩ cô cũng là đàn ông chăng?
Vừa lúc đột nhiên hiểu ra tình yêu trong lòng mình, cô lại thấy đau lòng hơn vì sự thật hắn là đồng tính luyến ái.
Bàn tay nhỏ bé đùa giỡn với những nút áo ngủ của hắn, Phương Tử Ninh đang suy nghĩ xem bây giờ có nên trình diễn một màn kích tình nóng bỏng không, trong sách đều nói, vào lúc sáng sớm, dục vọng của đàn ông tương đối mãnh liệt, nếu như bây giờ cô trêu đùa hắn, không biết có nhận được một chút kết quả nào không.
Cô hi vọng hắn có thể trở về bình thường càng sớm càng tốt, bởi vì cô yêu hắn, cô hi vọng hắn cũng có thể yêu mình.
Một nút, hai nút, ba nút. . . . . . Tay Phương tử Ninh run rẩy cởi từng nút áo ngủ của Lâm Hạo Vũ ra.
Len lén liếc mắt nhìn Lâm Hạo Vũ, hắn còn đang ngủ, cô yên tâm đem tất cả nút áo cởi ra hết, sau đó mở rộng vạt áo ngủ của hắn.
Thì ra cơ thể của đàn ông cũng đáng xem như vậy! Không phải nói chỉ cơ thể của phụ nữ mới có thể làm cho người ta chảy nước miếng sao? Phương Tử Ninh nhìn chằm chằm vào lồng ngực nở nang của Lâm Hạo Vũ, đột nhiên nhớ tới sáng sớm hôm qua bộ dạng của hắn cũng như vậy, cô cảm thấy khô miệng, căng thẳng nuốt nước miếng một cái.
Không trách được đàn ông sẽ thích đàn ông, thì ra cơ thể của đàn ông cũng rất hấp dẫn, ít nhất cơ thể của Lâm Hạo Vũ cũng rất hấp dẫn.
Cảm giác có bàn tay đang vuốt ve trên lồng ngực mình, đã đánh thức Lâm Hạo Vũ.
Hắn mở mắt ra, thấy Phương Tử Ninh đang giở trò với hắn. Gần đây hình như cô rất thích trêu chọc hắn, khiến hắn mất khống chế, việc này có ý nghĩa gì?
Chạm vào đôi mắt thâm trầm của Lâm Hạo Vũ, Phương Tử Ninh có cảm giác như kẻ trộm bị bắt quả tang, cô chột dạ ngẩng đầu lên, chặn miệng hắn lại, không để cho hắn có thời gian phản đối.
Lâm Hạo Vũ trừng mắt kinh ngạc, rốt cuộc cô có biết mình đang làm gì không? Say rượu lâu như vậy cũng nên tỉnh chứ?
Trên người cô mặc chiếc áo choàng tắm có cổ rất rộng, cảnh xuân trước ngực nhìn không sót một thứ gì, mặc dù cô từng oán trách nó rất bằng phẳng, nhưng hắn cảm thấy rằng, cảnh xuân thực sự rất đẹp—— đợi chút, hắn thật đáng chết, lại suy nghĩ lung tung rồi!
Hạ Lam sau khi ăn bữa tối xong lập tức trở về phòng khóa cửa lại, còn cẩn thận dùng ghế dài chèn qua nữa cơ. Nhìn cánh cửa an toàn, cô lấy quần áo sạch vứt lên giường, chuẩn bị "thanh tẩy" một lần. Hôm nay đi chơi ác quá, mồ hôi mồ kê đầy người, không tắm đi đúng là không chịu nổi.
Xả đầy một bồn nước man mát, Hạ Lam dùng xà phòng thơm có sẵn trong phòng nguyên chủ. Ừm, hương hoa nhài này cũng tinh tế phết đây, lúc mới bỏ ra thì nồng, khi chà lên da lại thoang thoảng dịu dàng.. Hạ Lam dùng điện thoại của nguyên chủ bật mấy bài nhạc đang thịnh hành rồi dùng động tác quý phi tao nhã, bước chân tiến vào bồn tắm, bắt đầu công cuộc ngâm mình vĩ đại. Vừa để nước xoa dịu làn da mệt mỏi, Hạ Lam vừa không nhịn được suy tính một hồi.
Hồng Ngọc không hổ danh nữ chính vạn người yêu thương, vừa mới tới Trịnh gia không lâu mà đã được chào đón như người nhà. Thậm chí "phu nhân đại thiếu gia" như cô đây còn không được mọi người yêu quý và quan tâm bằng nữ chính. Văn Hóa yêu thích thì khỏi phải bàn, vẻ mặt hắn ta nhìn Hồng Ngọc chính là si mê điên đảo, hận không thể quỳ liếm nữ chính. Mẹ con Đào Nương - Dung Dung vẻ ngoài luôn đầy gai nhọn, ấy vậy mà khi nhắc tới nữ chính cũng là khen ngợi hết lời. Ông nội Trịnh không cần nhắc đến, vừa nãy trên bàn ăn là lần đầu họ tiếp xúc, vậy mà Hồng Ngọc nói một câu, ông liền gật đầu tán thưởng hai cái.. Quái quỷ, cô cũng ngồi đó nghe nữ chính nói chuyện, có thấy cái gì đột phá đâu ta?
Hay ông nội Trịnh nhìn quanh nhà toàn phế vật, giờ thấy người bình thường liền thưởng thức không thôi?
Ầy, nhắc mới nhớ, bữa tối hôm nay ban đầu chỉ có bốn người các cô, mãi sau ông nội Trịnh mới trở về dùng bữa chung. Bố mẹ Trịnh dĩ nhiên còn đi nghỉ dưỡng, vậy Dung Dung đang ở đâu?
Gãy tay nhè nhẹ thôi có cần đến mức nằm viện không ta? Hạ Lam hơi nhún vai, dù gì cũng là lỗi của mình, có lẽ một lúc nữa nên đến chỗ ông nội nhận tội trước vậy! Bố mẹ Dung Dung có thể mạo phạm, nhưng pi sà nắm trong tay các loại mấu chốt truyện như ông nội thì tuyệt đối không thể đâu!
Dù sao các cụ cũng nói rồi, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại. Cô tự thú nhất định sẽ được khoan hồng, không đợi tí nữa "nạn nhân" về, cô không ăn hành chết mới là lạ!
Đang suy tư tính toán các kiểu, bên ngoài tự dưng có tiếng động. Hạ Lam cười khoái trá, Văn Minh muốn dùng công phu mèo cào của cậu ta mở cửa nữa à? Mở đi cưng! Dù có mở được cũng chả vào được! Ghế chị chặn hơi bị chắc đó!
Cô cười thầm, với tay tắt điện thoại sau đó ngồi chống tay lên thành bồn, yên lặng nghe ngóng. Chỉ thấy tiếng lạch cạch vô vọng vang lên mấy lần, sau đó im re như chưa từng xuất hiện.
Hố hố, nam chính nhà này bỏ cuộc sớm ghê ta?
Tui vẫn nghĩ cậu nên chấp nhận số phận đi, cửa phòng sách khóa hờ kia hợp với cậu lắm nè! Đó, ở đó thích coi cái gì liền coi cái đó, khỏi phải mất công giấu giấu giếm giếm khổ sở!
Huýt sáo vui vẻ, lại ngâm thêm một lúc đến khi người lạnh băng, Hạ Lam mới lau khô người, ung dung bước ra. Quấn khăn tắm hờ hững quanh ngực, cô giật mình nhận ra vòng một lớn thật tốt. Ngày xưa mình tường thành cứ quấn khăn phát là tuột ngay, chứ như bây giờ có hai quả tưng tưng này giữ, quấn hờ cũng chẳng rơi!
"Hạ Lam!" Văn Minh vắt chân ngồi trên giường, không hề khách khí ôm gối của cô mà hành hạ. Ớ, thế là thế nào? Cửa chính không hề mở, ghế dài vẫn còn chèn.. Cậu ta làm cách nào vào được đây? "Cô tính lật lọng à? Trước mặt mọi người nói ở chung, sau lưng lại muốn đá tôi ra ngoài?"
"Ối! Ối! Ối!" Hạ Lam hoảng hồn nhìn quanh, mé, phòng mở đèn ngủ tối mờ mờ, cậu ta mặc một thân sơ mi trắng, quần âu ngồi kiểu oán phụ thế kia.. Dù có đẹp bằng giời cũng sẽ khiến người khác giật mình đó!
Đổi lại là chị đây có bệnh, chắc chắn khi nãy đã trụy tim mà chết! "Cậu làm sao vào được chỗ này?"
Văn Minh nhếch môi cười lạnh, cậu ta cầm trên tay bộ đồ ngủ đơn giản, nhẹ bước đẩy Hạ Lam sang một bên mà tiến tới cửa nhà tắm. Không thèm liếc nửa con mắt tới vẻ mặt đang ngạc nhiên hết sức của cô, cậu ta đắc ý bỏ một câu: "Tôi đi xuyên tường!"
Xuyên cái khỉ chứ mà xuyên!
Hạ Lam nhịn xuống nội tâm phun trào! Một bên chạy nhanh tới giường lấy quần áo mặc vào, một bên đá thúng đụng nia phát giận. Không phải tên hắc ám này đào góc tường từ phòng cũ của cậu ta sang đây chứ? Hơ hơ, tưởng tượng Minh sama chui qua lỗ.. éc, đặc sắc tới mức cô không dám nhìn mất!
Chỉnh trang xong xuôi, Hạ Lam tiến hành theo kế hoạch. Cô kéo ghế vẫn đang chặn cửa ra, đi xuống phía dưới. Phòng của ông nội Trịnh ở tầng dưới cùng, ông dù sao cũng đã có tuổi, đi lại thật sự không tiện. Với lại cái nhà này ấy mà, ba tầng nhà một tầng thượng, nếu lắp thang máy thật sự quá khoa trương!
Đi ngang qua phòng khách, vẫn thấy Văn Hóa cùng ngồi với nữ chính Hồng Ngọc, vui vẻ trao đổi chuyện gì đó. Hạ Lam nhún vai, không hiểu loại diễn biến này có ý nghĩa gì đây? Chẳng phải nữ chính lúc này nên nhào tới cạnh nam chính thúc đẩy tình cảm à? Ở đây ái muội với một tên con trai khác là thế nào?
Với lại.. Chẳng phải nguyên chủ với cô nàng là bạn thân hay sao? Nữ chính còn biết rõ ràng cô bạn thân của mình có tình cảm với Văn Hóa kia nữa chứ. Ở chỗ này công khai ân ân ái ái với hắn, nếu cô mà là nguyên chủ chính hiệu, nhìn thấy cảnh này chả đau lòng chết!
Chậc, đôi khi tư duy kiểu bình thường không thể ứng dụng vào tiểu thuyết! Hạ Lam cảm thấy chuyện này mình đã hiểu một cách sâu sắc rồi!
Chẳng mấy chốc đã đứng trước cửa phòng ông nội Trịnh, Hạ Lam vươn tay gõ cửa theo nhịp điệu thong thả, thoải mái nhất. Ông nội Trịnh im lặng một chút, mãi sau mới lên tiếng hỏi: "Ai đó?"
"Ông, cháu là Hạ Lam!" Cô nhanh gọn đáp lời, bàn tay đã đặt sẵn vào tay nắm cửa, chỉ đợi lệnh của pi sà sẽ lập tức tiến vào "Cháu có thể gặp ông một lúc không ạ?"
"..." Người trong phòng dường như lưỡng lự thật lâu, mãi đến khi chân cô có dấu hiệu tê đi mới nghe thấy âm thanh thở dài "Cháu vào đi, vừa lúc ông cũng có chuyện muốn nói với cháu!"
Căn phòng lớn của ông Trịnh được bày trí theo lối cổ, một bên là giường lớn, một bên kê sập gỗ, ở giữa bày bàn thờ gia tiên, đồ trang trí bằng đồng và một bộ bàn ghế thật lớn. Thế nhưng không phải cứ cổ là sẽ không có sự xuất hiện của các đồ vật hiện đại. Ngay cạnh cửa ra vào là hàng loạt nhưng giá, kệ để đầy tài liệu, sách vở, trên mặt bàn còn một chiếc máy tính loại mới đang mở, tay ông Trịnh cũng vậy, một bên cầm bút, một bên cầm máy tính bảng xử lí công việc.
Dáng vẻ nghiêm túc chỉnh thêm vài phần, ông Trịnh đẩy gọng kính, chỉ phía bên ghế đối diện bảo cô ngồi xuống.
Làm việc yêu cầu sự tập trung cao độ, một tiếng động nhỏ cũng khiến người ta khó chịu nhíu mày. Hạ Lam trước đây khi đến công ti cũng rất ghét những âm thanh ồn ào, vậy nên cô vô cùng thức thời, nhón chân không tiếng động ngồi xuống.
"Cháu xem cái này trước đi!" Ông nội Trịnh xoay máy tính vẫn còn đang phát sáng về phía cô. Hạ Lam tò mò nhìn qua màn hình, chỉ thấy trên đó xuất hiện một tấm ảnh chụp vô cùng quen thuộc "Ông không tin báo chí, nhưng lại tin vào câu khôngcólửa làm saocókhói!"
"Vâng!" Hạ Lam gật đầu, nhanh chóng chỉnh lại màn hình cho vừa với tầm mắt của bản thân. Ông nội thấy cô không thắc mắc nhiều cũng không nói nữa, tiếp tục tập trung vào máy tính bảng trên tay, xử lí công vụ.
Cái "bức ảnh quen thuộc" mà bạn Lam vừa nhắc đến ấy mà, chính là tấm hình hôm nay Văn Minh giả ngây chụp hai người ở cửa tiệm quần áo. Đám nhà báo này đúng là đánh hơi nhanh thật, thoáng cái đã chôm ảnh đưa lên mấy tờ lá cải rồi. Hạ Lam nén xuống cái bĩu môi đã gần lên đến miệng, chậm rãi nhìn lại một lượt. Lúc ở cửa hàng cô không xem kĩ đã bị người ta cưỡng chế rời đi, bây giờ nhìn đến mới biết thì ra các nhân viên ở cửa hàng không phải chỉ khen cho có lệ!
Một bức hình tuyệt mỹ vô cùng có mùithời trang, mặc dù nhân vật trong hình chỉ đơn giản một nam một nữ, không cười không biểu cảm đứng đó nhưng lại vô tình tỏa ra một hấp lực khiến người ta không thể rời mắt. Chậc, bàn tay vàng của nam chính không phải chuyện đùa, tùy ý làm cái gì cũng xuất sắc hơn người!
Chút nữa về phòng không khéo cô phải nhờ tên này chụp cho mấy tấm up làm ảnh đại diện mới được!
Bỏ qua mấy suy tưởng phía trên, Hạ Lam bắt đầu tập trung xem nội dung báo phía dưới. Một loạt tiêu đề chẳng mấy hay ho hiển hiện trước mắt cô, Hạ Lam mỉm cười tiếp nhận, nhấn vào tít báo có lượt xem nhiều nhất.
<Hotgirlsaitráiquayđầu?>
Tiêu đề cũng có tính thách thức phết đấy nhỉ, ừm, không sai, trên mạng xã hội và trên mặt báo, nguyên chủ Nguyễn Hạ Lam nổi danh với cái tên "Hót gơ sai trái". Vì lí do gì? Dĩ nhiên là vì những hành động không có tí đúng đắn nào của cô nàng rồi!
Nói thật, nếu bây giờ có bỏng ngô nước ngọt, Hạ Lam sẽ không ngại ngồi co chân, thích thú đọc lại tiểu sử của chínhmình. Đáng tiếc nơi này là thư phòng của ông nội nghiêm khắc, thế nên cô chỉ còn cách nén kích động, yên lặng xem xét.
Bài báo có nhắc lại một lượt tiểu sử của nguyên chủ, rằng Nguyễn Hạ Lam chỉ là một cô nhi bị bỏ rơi trong bãi rác, được sư chùa nhặt về nuôi nấng. Lên 18 tuổi bắt đầu tự lập, thi được vào đại học Hê Hê danh giá, bắt đầu cuộc sống sinh viên ngập tràn khó khăn và thách thức. Khoảng thời gian 21 năm đầu đời, Nguyễn Hạ Lam sống như những cô gái bình thường, ngây thơ và thậm chí là có cả đáng thương nữa. Thế nhưng vào mùa xuân năm cô là sinh viên thứ ba, một bước ngoặt xảy đến khiến cô hoàn toàn thay đổi.
Từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng, được gia chủ nhà họ Trịnh cho phép lựa chọn một trong hai người thừa kế chính thức lấy làm chồng. Hạ Lam không ngần ngại kết hôn với anh lớn Văn Minh - con dòng chính của gia tộc. Cư dân mạng cứ ngỡ đây sẽ là điểm kết đẹp cho cô bé lọ lem, nào ngờ mãi sau mới biết, đó chỉ là cái vỏ hào nhoáng bên ngoài. Từ khi kết hôn, Nguyễn Hạ Lam thay đổi chóng mặt, nhuộm tóc, trang điểm, ăn mặc sexy, khoe mông khoe ngực.. Suốt ngày lên bar, sàn, tiệc tùng còn không nói, đây lại đi chụp ảnh với N người đàn ông không-phải-chồng, ôm hôn thắm thiết.. Khi mọi người khuyên răn, cô ta chẳng hề biết kìm hãm còn chống nạnh lên chửi ngược họ không ra gì. Lâu dần, hình ảnh một đứa con gái điểm trang xấu xí, say mê giai lạ, không biết xấu hổ.. trở nên phổ biến. Bị chế làm icon, bị đồn thổi, bị chửi bới.. đủ loại nhưng lại chẳng hề hối cải.
Ông chồng từ đó cũng bị sỉ vả lây, lấy phải một đứa con gái không ra gì, sừng cắm lỉa chìa trên đầu còn không biết đường bứt đi!
Sau khi liệt kê một loạt những việc làm hành động sai trái của nguyên chủ, tác giả bài báo chèn bức ảnh chiều nay vào giữa khung hình sau đó đưa ra suy luận của mình. Nhiều người bắt gặp vợ chồng hai người đi dạo trung tâm thương mại, rất tình cảm nắm tay nhau, còn chụp ảnh làm hình nền chủ cho page quần áo cao cấp..
Một số người cho rằng đó chỉ là hành động lừa bịp công chúng, vớt vát lại tự trọng mà thôi.
Một số khác lạc quan hơn lại nói đó là do Nguyễn Hạ Lam rốt cuộc nhìn thấu mọi sự, quyết tâm quay về bên chồng. Hành động săn sóc còn xách đồ cho chồng sau đó chính là bằng chứng.
Một số người lại phản kích, cô ta hiểu ra? Nhất định chỉ hiểu trong một ngày, mai lại tiếp tục ôm giai khác chụp ảnh cho coi! Hôm qua bán hàng online, hôm nay liền chườn mặt lên báo câu view..
Nói chung chín người mười ý, ai nấy đều có suy đoán riêng của mình. Hạ Lam âm thầm nhẩm tính, sau vụ này không khéo trang cá nhân của mình lại tăng lượt theo dõi cho xem. Hay nhân cơ hội nổi tiếng, cứ khởi nghiệp bằng bán đồ online sau đó mở cửa hàng?
Trong khi cô còn đang sắp xếp suy tính mọi sự, ông nội Trịnh ngồi đối diện đã kịp nắm bắt toàn bộ biểu cảm của cô. Trong đôi mắt già nua lóe ra một tia bất định, ông nhẹ giọng hỏi: "Cháu xem xong rồi?"