Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 148




Hồng Ngọc không cần ngồi chờ quá lâu, cánh cửa bên kia nhanh chóng bật mở, trả lời mọi thắc mắc của cô về "nhân vật lớn" trong lời nói của Văn Hóa.

Người vừa đến quả nhiên phù hợp với hai chữ anh ta, bởi vì người này còn rất trẻ. Khuôn mặt đẹp, vóc dáng tiêu chuẩn, phong thái chín chắn và đầy vẻ quý tộc.. Hàng hót! Đúng tiêu chuẩn và vô cùng vừa ý cô! Người này nếu như thật sự thu được vào hậu cung của mình thì còn gì bằng. Khéo khi anh ta phải có vị trí gần ngang bằng với Văn Minh ấy chứ!

Văn Minh!

Lại nhắc Văn Minh!

Hồng Ngọc nheo mày liễu, vô thức tự sỉ vả bản thân một lượt. Bên kia cậu ấy còn chưa rõ thế nào điều tra và săn bắt cô kia kìa. Vì lí gì bên này cô còn chưa dứt tình, vẫn cứ coi cậu ấy giống như vì sao sáng nhất trong lòng mình vậy chứ?

Chẳng hiểu vì lẽ gì, Hồng Ngọc chỉ hay rằng, ngay khi nhìn thấy Văn Minh ở lễ cưới của Hạ Lam và cậu, cô đã trúng tiếng sét tình ái, đã hưởng thụ cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên, đã cảm nhận được thế nào là chỉ có thể là người ấy.. Vĩnh viễn bên cạnh xuất hiện bao nhiêu người, những kẻ ấy tốt với cô như thế nào thì vị trí của Văn Minh cũng sẽ không thay đổi.

Người ngoài không hiểu suy nghĩ của cô, thế nên cái nhăn mày này lọt vào mắt X tự dưng biến thành sự không vừa ý. Gã nhướn mày, sự áy náy duy nhất với cô gái này tự dưng tiêu tán. X biết, bản thân làm như vậy là rất vô liêm sỉ. Nhưng ai bảo cô ta cũng chẳng vô tội làm gì chứ? Là ngòi nổ khiến gã từ một thương gia trở nên khốn đốn, tay trắng gây dựng lại cơ đồ. Đã vậy còn lăng loàn ở cạnh thằng nhãi con Văn Hóa kia, ăn của nó, uống của nó, là người của nó.. Ngay việc tồn tại bên cạnh Văn Hóa đã là sai lầm. Và một khi làm sai, bắt buộc phải sửa lỗi!

"Chào quý cô!" X cười lạnh, bước nhanh hơn. Phía sau gã còn mấy người vệ sĩ đi kèm, ai nấy đều dàn hàng, nghiêm túc đứng phía sau cảnh vệ "Hân hạnh được gặp!"

"Chào anh!" Hồng Ngọc nở nụ cười xã giao, tự dưng cảm thấy sống lưng lạnh toát "Vinh dự cho tôi quá!"

"Tôi là X.." Gã tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện chỗ Hồng Ngọc, không gọi người đem nước uống tới mà cứ như vậy tiếp tục đàm thoại. Dù sao chuyện sau đó cũng chẳng lịch sự đến mức phải nước nôi gì, bày vẽ cho mất thời gian! "..Cô Ngọc đã nghe tên bao giờ chưa?"

"Tôi.." Hồng Ngọc gượng cười, càng lúc càng cảm thấy người trước mặt đáng sợ. Nếu như Văn Minh là rồng, oai nghiêm khiến ai nấy nể phục, thì X trước mặt cô lúc này nhất định là rắn, thâm độc khiến người ta muốn tránh xa.

Người như vậy Hồng Ngọc đủ sức quyến rũ sao?

Nếu là trước đây, khi chưa vướng vào hai cú sốc do Ngọc Thái và Văn Hóa đem đến nhất định cô sẽ vỗ ngực tự tin, nhưng bây giờ thì không.. An toàn, cái cô cần lúc này chính là sự an toàn!

"Không sao, nhờ Văn Hóa nên tôi mới đi theo con đường này, mới nổi nên cô không biết cũng đúng thôi!" X gác chân lên bàn, cao ngạo nói "Cô Ngọc, tôi tò mò một chút, quan hệ của cô và Văn Hóa là gì thế? Người yêu? Có hôn ước?.."

"Không.." Hồng Ngọc máy móc trả lời "..Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.."

"Bạn bè bình thường? Nếu như vậy chuyện tôi sắp làm với cô tiếp theo sẽ chẳng khiến Văn Hóa đau lòng mấy đâu nhỉ?" X trầm ngâm nói nhỏ, dường như đang tự nói với bản thân. Sau đó anh ta đột ngột nhếch môi, lao vút đến sát mặt cô, dùng bàn tay lớn mạnh mẽ kìm kẹp cằm Hồng Ngọc, ép cô ngẩng lên "Mẹ kiếp! Còn dám lừa gạt ông? Bạn bình thường mà sát cạnh nhau như vậy? Còn ở bệnh viện công khai x, ở khách sạn thuê phòng mây mưa? Có loại bạn như vậy? Còn có loại bạn như vậy cơ à?"

"Ư.." Hồng Ngọc đau đến trợn mắt, nghe đến thông tin uy hiếp đến từ phía X càng khiến cô sốc hơn. Vì sao anh ta biết? Vì sao anh ta lại biết chuyện này? "Anh.. Anh muốn làm gì? Không phải nhờ Văn Hóa anh mới đi theo con đường này sao? Lí gì lại đối xử với tôi - người ở cạnh Văn Hóa - như vậy?"

"Đúng là nhờ cậu ta ông đây mới đi theo con đường này.." X lạnh giọng, bàn tay còn lại đưa lên búng một cái, lập tức bên cửa có vài người đàn ông băm trợn, xấu xí lỗ mãng xông vào. Kẻ nào kẻ nấy hạ lưu cười, nhìn cô bằng ánh mắt thèm khát kì lạ "..Nhưng trí óc thấp kém như cô không hiểu đâu, cái nhờ ấy có rất nhiều nghĩa.."

"Anh định làm gì tôi?" Hồng Ngọc vốn là người thông minh, thế nên nhìn thấy cảnh tượng này lập tức hiểu ra X định làm gì với mình. Đừng đùa, mặc dù đúng là hôm trước cô có muốn thử qua tập thể một lần, nhưng còn không phải lúc này đâu! Cô chưa chuẩn bị tinh thần đủ, hơn nữa đám người kia đáng sợ như vậy, một người đã đủ khiến cô hốt hồn rồi, nói gì đến cả đám? "Anh X, xin anh xét cho, oan có đầu nợ có chủ, tôi và Văn Hóa quan hệ không sâu, vì sao lại muốn đổ lên đầu tôi chứ?"

"Oan có đầu nợ có chủ! Hay cho một câu này!" X cười ha hả, vỗ tay lui người lại. Gã đứng dậy, chắp tay sau lưng muốn rời đi "Nếu thế thật thì cô bị như vậy cũng không có gì là sai cả, nhưng Văn Hóa kia thì hình như hơi nhẹ nhàng.. Hắn cũng phải chịu đựng sự nhục nhã cô phải chịu!"

"Tôi bị vậy là đáng?" Hồng Ngọc dùng skill nước mắt nàng tiên cá, nhanh chóng ủy khuất khóc lên "X, tôi đã làm gì anh chứ? Tôi và anh thậm chí còn chưa hề gặp nhau! Xin anh hãy cho tôi một con đường sống!"

"Sống! Còn sung sướng nữa là khác!" Gã nhẹ giọng cười, chỉ tay vào màn hình lớn. Màn hình vốn dĩ tối đen lập tức hiện lên khung cảnh một căn phòng khác, nơi đó có Văn Hóa đang bị người ta cưỡng ép ngồi lên ghế dài "Đám đàn ông này đều đã dùng thuốc tăng cường, đảm bảo cô sẽ lên đến đỉnh!"

"Tôi không muốn.." Hồng Ngọc lắc đầu loạn, cố gắng làm thay đổi suy nghĩ của X "Tôi và anh có thể làm trao đổi được không? Nếu như anh muốn trả thù Văn Hóa, tôi có thể giúp anh làm nhiều hơn thế!"

"Tôi không cần loại chó chỉ biết quay đầu cắn chủ!" X lạnh lùng phủ quyết toàn bộ mọi đường lui của cô "Hơn nữa lúc này cô nằm im hưởng thụ đã đủ trả thù Văn Hóa giúp tôi rồi!"

"..."

"À, cô Ngọc.. Phiền cô chia bớt cho Văn Hóa kia vài người đàn ông nhé!" Gã tinh quái đề nghị, giọng nói có mấy phần hào hứng lạ thường "Tội ai nấy chịu, nếu chỉ để mình cô hưởng thụ thì thật không công bằng với cậu em Hóa bên kia!"

*

Si Tình xin nghỉ phép một vài ngày. Với tố chất thân thể của cô thì chuyện phục hồi không phải quá khó khăn, thế nhưng cô thật sự không chịu nổi cảnh nhỡ như đến TL phải đối mặt với Ngọc Thái. Cô hiểu rõ bản thân không còn yêu anh ta nữa, hiện tại giữa hai người chỉ tồn tại một mối thù hằn vô hình, không tên tuổi. Nếu như cô vô tình đối diện hoặc phải cùng anh ta hợp tác làm việc, chỉ sợ rằng cô sẽ không kiềm chế được mà lao đến xiên cho anh ta vài xiên.

Tận cùng của yêu chính là hận, yêu càng sâu, khi phát hiện bản thân bị lừa gạt hận càng lớn.

Ngọc Thái biết rõ như vậy nhưng vẫn hành động tổn thương cô không chút do dự. Nên anh ta phải hứng chịu mối thù này, phải nghe cô nguyền rủa là điều đương nhiên!

Si Tình sẽ không ngồi yên chờ đợi quả báo đến với đám người độc ác đó. Nếu ông trời chưa vội ra tay hành động, cô sẽ thay trời hành đạo, tự mình diệt trừ bọn họ! Đầu tiên là Ngọc Thái kia, sau đó mới tới lượt Hồng Ngọc.. Khiến cho bọn họ hứng chịu nỗi đau đớn và tổn thương lớn nhất, để bọn họ trải qua toàn bộ những khổ sở cô mới trải qua!

Và muốn thực hiện được hành động này, việc đầu tiên Si Tình phải chuẩn bị tốt chính là nắm rõ lịch trình của họ. Hồng Ngọc cô chưa theo sát được ngay, như Ngọc Thái thì khác, mỗi ngày anh ta đi đâu, làm gì, như thế nào.. cô chỉ cần liếc mắt liền có thể đọc ra được ngay. Trước đây không để ý thì không biết, nhưng bây giờ xem kĩ mới thấy lịch trình của người này dày đặc. Muốn tìm thời gian nói chuyện với anh ta hoặc lừa bắt anh ta chẳng dễ dàng gì. Hơn nữa khu chung cư Ngọc Thái đang ở còn là nơi vô cùng cẩn mật nữa chứ, nếu không có bảo lãnh hoặc không có tên trong danh sách chủ hộ thì đừng mơ tiến vào nửa bước!

Hi sinh cái nhỏ để làm việc lớn, Si Tình cắn răng đem một khoản tiền ra đút lót cho người ta, sau đó xin lấy một chân nhân viên vệ sinh ở khu này. Việc làm tuy hơi vất vả một chút nhưng bù lại khi Ngọc Thái kia về nhà thế nào hoặc lén lút vào phòng anh ta lắp đặt camera ra sao.. cô đều có thể thực hiện trót lọt.

Chờ xem!

Rồi có ngày anh sẽ khóc quỳ dưới chân tôi!

Ngô Ngọc Thái! Thời gian anh cười được không còn quá lâu đâu!

*

Chưa tóm được Hồng Ngọc dĩ nhiên khiến Văn Minh không vui. Lại thêm bên Hạ Lam tuy đã có khởi sắc nhưng vẫn chưa tỉnh lại càng khiến cậu stress. Mất ngủ thời gian dài, công việc bên mấy tập đoàn lu bu làm Văn Minh càng vất vả mệt nhọc. Thân thể cậu đã có chút cố gắng không nổi, nhưng quả thật cứ mỗi lần ăn uống hoặc dự định nằm xuống cạnh Hạ Lam nghỉ ngơi cậu lại sợ hãi.

Một nỗi sợ hãi mơ hồ càng lúc càng rõ rệt và lớn dần lên trong đầu cậu. Cậu sợ linh hồn của Hạ Lam sẽ bỏ cậu, bỏ thế giới này mà ra đi mãi mãi. Lần đầu tiên trong đời Văn Minh cảm nhận được sự rung cảm lớn đến mức này. Trước đây khi nhắc đến mẹ mặc dù trong lòng cậu đầy rẫy tiếc hận, nhưng bởi vì mẹ ra đi trước khi cậu có nhận thức nên mọi cảm xúc đều được bình ổn ở một mức độ nào đó chứ không giống như bây giờ, sóng sau xô sóng trước, mỗi lúc sự sợ hãi lại càng tăng cao hơn.

Thì ra thời gian gắn bó lâu dài có thể khiến người ta nảy sinh lưu luyến đến mức này.

Tình yêu.. Đáng sợ như vậy, lại thiêng liêng như vậy. Khiến một người vốn lạnh tâm như Văn Minh có thể tìm kiếm lại những cảm xúc cậu nghĩ rằng nó đã chết từ kiếp trước.

Hạ Lam!

Em không thể đi!

Vĩnh viễn không được phép rời khỏi anh!

Tất cả những kẻ dám làm thương tổn em, anh nhất định truy đến cùng, xét đến nơi!

"Cậu Minh!" Trợ lý có chút bôi rối, mở cửa đi vào "Cô ta.."

"Còn chưa bắt được người?" Văn Minh nhìn thái độ của trợ lý liền đoán được ngay chuyện gì đã xảy ra. Cậu nắm lấy tay Hạ Lam, nén xuống suy nghĩ mê tín gọi thầy pháp đến triệu hồn cô về.. "Cô ta đánh hơi được mọi người đến à? Hồng Ngọc đó khá thông minh, nhưng thông minh không có nghĩa là chuyện gì cô ta cũng đoán được đâu!"

"Là cô ta may mắn!" Trợ lý nghiến răng, tức tối dậm chân. Bực bội thật, đúng lúc anh cử người đi tóm con cá trên thớt đó về thì cô ta lại hết ca trực, bỏ bàn tiếp đón đi thay quần áo! Đợi tới lúc người bên anh tìm được phòng thay đồ bóng dáng cô ta đã mất hút trên một chiếc xe vô danh nào đó.. "Cậu yên tâm, chúng tôi đang tìm kiếm chiếc xe đã đưa Hồng Ngọc đó đi, rất nhanh sẽ có kết quả!"

"Nếu không thể tìm thấy người bằng sức của mình.." Văn Minh hừ mũi "..Thì sử dụng sức mạnh cộng đồng đi!"

"Tôi.." Trong đầu trợ lý lóe ra một phương hướng giải quyết thú vị, đảm bảo ngay khi cách này đưa ra, Hồng Ngọc đó có trốn đến cùng trời cuối đất cũng sẽ bị lôi đến trước mặt Văn Minh chịu tội!

Cao tay thật đó nha ~

Cậu Minh nhà ta không chỉ thông minh mà còn thâm độc nữa, hí hí hí, anh có mắt nhìn chủ, chọn không sai boss tí nào!

"Tôi hiểu rồi cậu Minh! Tôi sẽ đi ngay bây giờ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.