Bệnh viện TL một đêm tấp nập.
Tối nay vốn dĩ không có ca trực của Ngọc Thái, anh đã tính toán sẽ ở nhà hưởng thụ chiến thắng tạm thời một buổi. Nhưng cuộc đời vẫn luôn như thế, biến động không ai biết trước, kể cả chuyện mình sẽ phải gặp lại người nhà họ Trịnh ngay sau đám tang chết tiệt kia có hai ngày Ngọc Thái cũng chẳng thể ngờ.
Nhận được điện thoại yêu cầu từ tổng bộ ML, Ngọc Thái dù muốn hay không cũng phải ngay lập tức thay quần áo, lái xe đến thẳng TL tác nghiệp. Vừa vào đến nơi, mấy y tá đã vây quanh thông báo cho anh về một ca cấp cứu khẩn. Người nhập viện chính là cháu dâu của Trịnh gia, nghe nói cô ta trượt chân ngã cầu thang, vừa sảy đứa bé trong bụng vừa mất quá nhiều máu dẫn đến hôn mê sâu. Chẩn đoán sơ bộ còn phát hiện nhiều vết xương sườn nứt gãy, cần có biện pháp nghiệp vụ khắc phục ngay lập tức. Ê kíp cấp cứu chuyên khoa đã làm việc ngay khi có điện thoại từ tổng giám đốc ML, hiện tại bọn họ đều đã đang tác nghiệp sau cánh cửa phòng cấp cứu mà không đợi được đến lúc Ngọc Thái xuất hiện. Anh nhướn mày, vừa thay đồ tiệt trùng vừa di chuyển đến trước cửa phòng cấp cứu. TL là bệnh viện lớn, mặc dù chuyên khoa là tim mạch nhưng những khoa khác cũng không hề kém cạnh. Bác sĩ ở đây đều là những người có chuyên môn cao, nhiều kinh nghiêm.. thế nên dù lúc này là ai trong phòng cấp cứu kia anh cũng chẳng cần lo lắng quá nhiều. Cái khiến anh nghĩ, là bệnh nhân kia kìa..
Cháu dâu của nhà họ Trịnh..
Bên đó có hai anh em Văn Hóa và Văn Minh, người kết hôn cũng chỉ có Văn Minh diễn sâu kia mà thôi, thế nên kẻ hôm nay phải vào đây chắc chắn là cô nàng Hạ Lam thường xuyên xuất hiện cùng cậu ta. Mới hôm trước anh còn phân vân chuyện có nên lợi dụng Hạ Lam luôn có cái nhìn khác lạ với mình để khiến Văn Minh kia đau khổ hay không, thì hôm nay ông trời đã giúp anh bằng cách khẳng định ý kiến đó của anh là chính xác!
Xem đi, Hạ Lam đó có bầu!
Mặc dù sau vụ tung clip và ảnh sếch Ngọc Thái không dám khẳng định 100% đứa bé trong bụng Hạ Lam này là của Văn Minh. Nhưng coi thái độ lo lắng đến mức mặt cắt không còn giọt máu của cậu ta xem.. Sợ hãi như thể bảo vật trân quý nhất có thể biến mất bất kì lúc nào. Biểu hiện này cũng chỉ xuất hiện ở những cặp đôi yêu nhau nồng cháy mà thôi..
Nếu vậy, dùng thứ tình yêu chó má này hành chết cháu trai, hẳn là sẽ khiến bản thân anh được thỏa nỗi lòng! Văn Minh! Nếu có trách, hãy tự trách mẹ cậu không ra gì, đời trước ăn mặn để đời sau khát nước!
*
Ca phẫu thuật kéo dài không lâu nhưng đối với người đang sốt ruột như Văn Minh chính là cả một thế kỉ dài.
Hình ảnh Hạ Lam yếu ớt nằm trên sàn nhà đỏ thẫm máu lúc này vẫn còn ám ảnh cậu, khiến trái tim của cậu nảy lên từng hồi mãnh liệt.
Khoảnh khắc ấy Văn Minh mới phát hiện, thì ra nỗi sợ hãi trong lòng cậu lại lớn đến mức đó. Lớn tới độ hoàn toàn có thể đè nghiến tâm trí cậu, làm cậu trở nên mất kiểm soát hoàn toàn.
Là cô ấy!
Chính là cô ấy!
Văn Minh không thể để mất Hạ Lam đươc!
Làm ơn đi ông trời, ông muốn hành hạ tôi thế nào cũng được, muốn tôi nuôi con của Văn Hóa, chăm sóc giáo dục nó thành người tốt, muốn tôi trao toàn bộ tài sản ra, tự biến bản thân thành một kẻ không tiền không tài hoặc.. lấy đi trái tim đang khỏe mạnh của tôi cũng được.. Chỉ cần ông để Hạ Lam bình yên, chuyện gì tôi cũng có thể chấp nhận được hết!
"Tổng giám đốc.." Mấy vị bác sĩ chuyên khoa từ trong phòng cấp cứu cuối cùng cũng lục đục đi ra. Bình thường họ sẽ chỉ chào hỏi hoặc trao đổi với người nhà bệnh nhân một vài câu nhỏ lẻ, nhưng mà.. đây là tổng giám đốc ML, là cần câu cơm của họ đó, không lấy lòng sao được chứ?
Ai da, cũng may hôm nay có trợ lý tổng giám đốc đi cùng bọn họ mới được biết mặt vị boss lớn luôn ẩn thân này. Đúng là bất ngờ thật, chẳng ai đoán được rằng người đứng trên đỉnh ML lại là đại thiếu nhà Trịnh gia, một con người quá trẻ như vậy..
"Người bệnh đã ổn định rồi!"
"Cô ấy đâu?" Văn Minh đi nhanh tới, gần như muốn lao vào phòng. Nhưng cậu vừa đi đến cửa, một bóng người đã vội vã ngăn lại "Ngô Ngọc Thái? Anh muốn làm gì?"
"Muốn cậu bình tĩnh để người bệnh nghỉ ngơi!" Ngọc Thái nén xuống sự ghét bỏ trong mắt, chậm rãi đẩy vai khiến Văn Minh phải lui ra ngoài "Cô ấy đang rất mệt mỏi, cậu hiểu không?"
"Bao giờ tôi mới có thể gặp Hạ Lam?" Văn Minh hừ lạnh, cũng tại anh ta là bác sĩ nên cậu mới khoan nhượng, tuyệt đối không phải vì anh ta là cậu ruột của cậu nên cậu nể mặt đâu!
Văn Minh không thèm người cậu này, Ngọc Thái ngu ngốc.. Làm đủ chuyện vớ vẩn như vậy nghĩ là đã trả thù được cho mẹ cậu sao? Không khéo còn khiến mẹ cậu trên trời mệt mỏi và đau khổ hơn ấy chứ!
"Tình trạng hiện giờ của cô ấy ra sao?"
"Cậu thật sự muốn ở đây nói?" Ngọc Thái nhìn lại thân thể của mình, xem xét vạt áo vẫn còn dính chút máu tươi của mình.. sau đó nhướn mày cười nhạt "Tôi không hề ngại!"
"Về chỗ của anh đi!" Văn Minh miễn cưỡng, cuối cùng vẫn né sang một bên cho Ngọc Thái đi. Những bác sĩ khác thấy vậy cũng không bao quanh Văn Minh lôi kéo lấy quan hệ nữa, bọn họ cùng nhau tản ra, mỗi người một hướng.
Cậu lừng chừng trước cửa phòng cấp cứu thật lâu, mãi đến khi Hạ Lam được y sĩ chuyên nghiệp chuyển đến phòng bệnh vip gần đó mới rời đi. Nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt của cô, Văn Minh không kìm được đau lòng. Cậu hất tay yêu cầu vệ sĩ theo sát sườn Hạ Lam, tuyệt đối không để chuyện đã xảy ra với ông nội lặp lại trên người cô ấy!
Hành lang nối từ phòng cấp cứu đến phòng viện trưởng không quá dài. Văn Minh với lợi thế chân vài ba mét sải bước rất nhanh. Chỉ một thoáng cậu đã đứng ngay trước cửa phòng Ngọc Thái, lịch sự gõ cửa. Người bên trong dường như đã biết trước là cậu đến, anh ta chậm rãi ừ một tiếng đầy lười biếng sau đó mới mời người vào.
Thái độ khinh thường ra mặt này là gì?
Trước đây khi cậu giả ngu ngốc để làm phẫu thuật tim Ngọc Thái cũng không có chút chán ghét nào cả. Vậy mà bây giờ, khi biết thân phận thật sự của cậu anh ta lại tỏ ra như vậy.. Rốt cuộc Ngọc Thái này tính toán cái gì?
"Tổng giám đốc?" Ngọc Thái cười cười, có chút mỉa mai đưa tay "Không biết là cậu nên không kịp đón tiếp, mời ngồi!"
"Nếu anh thật sự muốn đón tiếp tôi.." Văn Minh hơi khó chịu nhưng cũng không thể hiện ra mặt, cậu chỉ lạnh giọng, vô cảm ngồi xuống ghế "..Thì hẳn là trên mặt không nên xuất hiện kiểu thái độ kia mới phải!"
"Ồ thể hiện rõ như vậy à?" Ngọc Thái ha ha cười, dường như lúc này mới bình ổn xong tâm trạng "Cậu Minh, vậy cậu muốn thế nào?"
"Tôi chỉ muốn biết tình trạng của Hạ Lam!" Văn Minh không đôi co với người cổ hủ này nữa, cậu đi thẳng vào vấn đề mình đang quan tâm "Cô ấy ra sao rồi? Dự kiến khi nào tỉnh lại?"
"Chấn thương không phải nhẹ nhưng cũng may đầu không bị va chạm nhiều.." Ngọc Thái đưa ra trước mặt Văn Minh mấy tờ chẩn đoán kết quả, miễn cưỡng thông báo tình hình "..Còn một vài công đoạn nữa hoàn thiện chúng tôi mới có thể đưa ra kết luận chính xác, hiện tại chúng ta cũng chỉ đành hi vọng não bộ của cô ấy không bị ảnh hưởng. Nếu não bộ bình ổn thì sau khi hết thuốc mê nhất định Hạ Lam sẽ tỉnh!"
"Khi nào thuốc mê hết tác dụng?" Văn Minh cắn môi dưới, nắm tay cũng xiết chặt hơn "Còn.. Đứa bé trong bụng cô ấy thế nào rồi?"
"Đứa bé?" Ngọc Thái nhìn xoáy vào đôi mắt đen như biển đêm của Văn Minh, cố công tìm tòi cảm xúc của cậu trong đó. Đáng tiếc, hai con cáo già đấu mắt với nhau làm sao ra được kết quả gì khả thi chứ, thế nên.. Anh đành chớp mắt, quay mặt đi nơi khác cho đỡ phải nhìn con của kẻ thù! "Cậu Minh, sinh mạng gần hai tháng yếu đuối thế nào.. cô Hạ Lam lại ngã từ cầu thang cao như vậy.. Giữ được tính mạng của cô ấy an toàn đã là kì tích rồi!"
"Nó.. Mất rồi?" Không hiểu lúc này cậu nên hạnh phúc hay buồn bã nữa. Văn Minh nghi hoặc hỏi lại, sau đó chợt nghe ra một câu của Ngọc Thái "Anh nói cái gì gần hai tháng?"
"Đứa bé!" Ngọc Thái tự nhiên nhắc lại, vẻ mặt không chút áy náy hay chột dạ nào cả "Cậu Minh, chẳng lẽ cậu không biết gì về chuyện này?"
"Căn cứ vào đâu để anh xác định tuổi thai?" Văn Minh hừ lạnh, vặn lại một câu.
Ngô Ngọc Thái này.. Lại tính bày trò gì đây?
Em trai của mẹ cậu đang định trả thù luôn cả cậu đấy à? Văn Minh có chút khó chịu, tâm tư bất định xoay một vòng. Kiếp trước Ngọc Thái điều tra ra Văn Minh là con trai của Mai Lan nên ra sức cứu giúp cậu, dù ra sức trả thù nhà họ Trịnh nhưng cũng không đến mức để mặc ông Trịnh chết thảm như kiếp này. Và Ngọc Thái cũng có một sự ưu ái nhất định với Văn Minh, luôn luôn chăm sóc cậu, cung cấp thuốc thang cho cậu, lập riêng một chế độ ăn uống tốt cho bệnh tình của cậu.. Còn kiếp này.. Sao mọi chuyện lại khác như vậy? Lẽ nào Ngọc Thái còn chưa tìm ra sự thật quan hệ huyết thống của hai người?
Có lẽ vì chưa tìm ra quan hệ huyết thống nên Ngọc Thái mới mở miệng phát ngôn ra quãng thời gian gần hai tháng kia. Người này nhất định muốn chia rẽ hai người, muốn hành hạ Văn Minh khốn khổ trong chuyện yêu đương. Chả thế à, nếu mà Hạ Lam mới có bầu gần hai tháng thì khoảng thời gian cô ấy phát sinh quan hệ sẽ rơi đúng vào thời kì cậu đang phẫu thuật tim phải nghỉ ngơi lại sức. Làm gì có chuyện chồng không đụng chạm vợ tự bụng to? Chỉ có một trường hợp, đó chính là Hạ Lam ngoại tình!
Muốn khiến cậu nghi ngờ Hạ Lam, chán ghét Hạ Lam sau đó loại bỏ Hạ Lam ra khỏi cuộc đời mình. Tiếp đến Ngọc Thái nhất định sẽ nhân cơ hội cậu đang buồn khổ mà cắt cử một cô gái nào đấy đến bên cạnh cậu, tìm cách quyến rũ cậu rồi lột sạch cậu giống như bố Trịnh bây giờ..
Haizzz ~ Cậu à! Cậu thật sự nghĩ cháu trai của cậu ngu ngốc dễ lừa gạt đến vậy ư?
Hình như cậu đánh giá tôi quá thấp rồi đấy!
À, còn vì sao Văn Minh lại khẳng định Ngọc Thái có âm mưu như vậy khi chính bản thân cậu cũng không biết chuyện Hạ Lam mang bầu từ khi nào ấy à.. Bởi vì.. Cậu tin tưởng cô không phải loại con gái dễ dãi có được không?
Mà thật ra cậu cũng chẳng cần đoán già đoán non lâu la làm gì, bởi bên kia trợ lý đang giúp cậu điều tra rồi. Bệnh viện Hạ Lam khám lúc đó cũng là viện lớn có uy tín, cậu không tin không tìm ra sự thật!
"Bác sĩ Thái, chuyên môn của anh hình như không phải sản khoa đâu!"
"Vậy thì sao?" Ngọc Thái không đồng tình, lắc đầu phủ nhận "Dựa trên kết quả xét nghiệm máu và nước tiểu lúc đó chúng tôi hoàn toàn đủ năng lực kết luận về tuổi tác của đứa nhỏ.. Cậu Minh, thế cậu đưa vợ đi khám bên ngoài, bác sĩ nói em bé được bao nhiêu tuần rồi? Dự sinh ngày nào?.."
"..." Đi khám bên ngoài?
Mẹ kiếp!
Một chút thông tin cậu cũng không biết có được hay không?
Văn Minh không tỏ thêm thái độ, câu cụp mắt, giả bộ nhìn về phía chiếc điện thoại đang sáng lên trên bàn của Ngọc Thái.
Vừa lúc này Ngọc Thái cũng nhìn đến máy của mình, dãy số cùng cái tên "Si Tình" hiển thị trên màn hình khiến anh ngứa tay, muốn nhấc máy nghe ngóng vài chuyện thú vị.
"Bác sĩ Thái.. Không phải là người bác sĩ thuê phá đám ma của ông tôi gọi đến đây chứ?"
"Cậu nói chuyện khó nghe gì vậy?" Ngọc Thái cười lạnh, nhét điện thoại vào túi áo vest. Văn Minh này sắc sảo như vậy dĩ nhiên anh sẽ không tính lừa gạt gì cậu ta, nhưng không lừa không có nghĩa là anh sẽ nói sự thật.
Trịnh Văn Minh, nếu tôi vĩnh viễn không nhận, cậu có hắt nước bẩn vào người tôi mà không tìm ra chứng cớ xác thực thì cũng chỉ vô ích mà thôi!
"Tôi kính trọng ông Trịnh vô cùng, làm sao có chuyện tôi sẽ phá hoại đám tang của ông ấy?"
"Không phải anh?" Văn Minh a một tiếng đầy mỉa mai "Cũng có thể không phải do anh thuê.. mà là người ta tự nguyện nhảy xuống hố anh đào, tự nguyện giúp đỡ anh làm mọi việc!"
"Tổng giám đốc ML cũng ưa chụp mũ cho người khác quá nhỉ?" Ngọc Thái đứng dậy, ra chiều muốn tiễn khách "Hiện tại đã muộn, nếu cậu không còn chuyện gì mời đi cho, tôi cần nghỉ ngơi!"
"Chụp mũ? Từ người phụ nữ bên cạnh bố Trịnh đến chuyện đẩy thuyền cho Đào Nương vào tù, thúc tiến nhanh quá trình thăng thiên của ông nội.. Cái nào không có sự nhúng tay của anh?" Văn Minh híp mắt, lạnh giọng "Ngô Ngọc Thái, nếu không phải nể mặt người đó anh nghĩ rằng mình gián tiếp hại chết ông tôi mà có thể bình an ở đây cùng tôi tranh luận sao?"
"..."
"Tất cả những việc anh làm tôi đều có cách phơi bày ra ánh sáng, thế nên.." Cậu quay người, bước ra cửa trước "...Tôi khuyên anh một điều, làm người phải có chừng mực, đừng vội đụng chạm lung tung.. Kẻo không có ngày đụng phải đinh thì tự mình là người đau đấy!"