Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 135




Văn Minh đưa Hạ Lam trở về căn nhà hai tầng của hai người sau đó cáo lỗi rồi phóng xe đi khuất. Cô không quan tâm lắm nên không dò hỏi kĩ lưỡng xem cậu ta đi đâu, mà thật ra.. nếu Hạ Lam có quan tâm thì sao? Nhìn vẻ mặt Văn Minh đi, cậu ta chẳng có chút ý tứ nào mang tên muốn nói cả. Thế nên thay vì dồn hỏi gây áp lực cho cậu ta, cô quyết định im lặng trước, đợi đến lúc hai người rảnh rỗi "tâm sự" sẽ hỏi cho ra lẽ.

Mở cửa trở về nơi ở quen thuộc của mình, Hạ Lam đi thẳng lên tầng hai, chuẩn bị nước nôi tắm rửa. Từ hôm qua đến giờ cô và Văn Minh chạy chật vật bên đám tang, rửa mặt mũi còn là chuyện xa xỉ chứ đừng nói gì đến ngâm mình. Hầy, xong hết việc bận bịu rồi, lại không biết đến khi nào cậu ta mới về.. Thôi thì cứ thoải mái hưởng thụ một lần có được không?

*REEENNNGGG~

Vừa bước chân được vào bồn tắm, điện thoại bên kia đã reo vang. Hạ Lam nhìn qua màn hình một cái, sau đó nhanh chóng nhấc máy: "Xin chào! Tôi Hạ Lam đây!"

"Chuyện bên ông Trịnh đã ổn chưa?" Thanh Tùng lấy hơi, nghiêm túc hỏi thăm "Hôm qua anh đi công tác đột xuất nên không thể đến chia buồn.."

"Anh? Anh nào?" Hạ Lam trêu chọc "Xưng anh với em gái nhỏ kia nhiều quá đến mức lẫn à? Hạ Lam này không phải Khánh Linh đáng yêu đó đâu nha!"

"Ờ.. Dù sao chúng ta cũng từng đồng cam cộng khổ, anh em cho thân cũng đâu vấn đề gì?" Thanh Tùng không hổ danh đã đi làm nhân viên cho đài truyền hình, khả năng đối đáp và độ dày của mặt tăng cao bất thường "Mà này, chuyện hôm ở Trịnh gia thế nào? Người đến tìm Văn Hóa là ai vậy? Em có ở đó xem được đến cuối không hay cũng bị bảo vệ tóm ném ra ngoài?"

"Không có! Tôi ở lại xem tới cuối luôn!" Hạ Lam bĩu môi, chồng chụy chụy còn chưa gọi anh, cưng lấy tư cách gì đòi làm anh chụy đây chứ?

Hơn nữa ngày hôm đó chụy đây không chỉ xem đến cuối, mà cuộc nói chuyện ấy cũng nhờ có chụy nên mới kết thúc được đấy biết không?

Ai da~ Cô có nên kể cho Thanh Tùng chuyện ngày hôm đó trong phòng họp không nhỉ? Nhưng đây là chuyện nội bộ Trịnh gia, Văn Minh còn chưa muốn công bố ra ngoài đâu. Cơ mà chính Thanh Tùng đã đưa cô đến đó, chả lẽ lại không cho anh ta biết tí thông tin gì?

"Nhiều cái hay lắm!"

"Vậy à? Mau nói!" Thanh Tùng có vẻ sốt sắng, nhưng đàm thoại chưa được bao lâu Hạ Lam đã nghe được phía bên kia có tiếng con gái nhỏ nhẹ "Này! Hạ Lam.."

"Đang đi chơi với em gái Khánh Linh đó hả?" Cô lái chủ đề sang phía khác, gian trá cười hỏi "Mau mau quan tâm người ta đi, đừng để người ta buồn! Mấy vấn đề vớ vẩn ngoài lề này khi nào tám chả được?"

"Em không hiểu đâu.." Thanh Tùng đột nhiên buột miệng, sự buồn bã tràn ngập trong giọng nói "Anh chẳng biết vì sao nhưng anh có cố gắng thế nào cũng không thể thích nổi cô ấy.."

"Lại ngu ngốc gì vậy?" Tự dưng tâm sự đêm khuya với cô làm gì? Đồ vô duyên này, đi chơi với gái còn gọi điện cho cô, muốn giúp cô mua giá trị thù hận à?

Nhìn mặt em Khánh Linh đó cũng không phải dạng vừa đâu, ít cũng thâm sâu cỡ Hồng Ngọc chứ chả chơi!

"Không thích người ta thì đi chơi chung làm gì? À này, chả lẽ anh vẫn còn tình cảm với Hồng Ngọc?"

"Cũng không có.." Thanh Tùng ậm ừ, trừ lúc gặp Hồng Ngọc anh mới bị ảnh hưởng ra thì bình thường chẳng bao giờ anh nghĩ về nàng nữ thần ấy nữa. Có lẽ do trong lòng Thanh Tùng lúc này đã hiểu rõ bản chất của cô nàng, cũng có thể vì anh.. đã tương tư người khác!

Một người vô tâm vô tính, mồm miệng độc đoán vô cùng..

"Chỉ là.."

"Hạ Lam!" Điện thoại chưa cúp, người tắm chưa sạch.. ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ nho nhỏ. Hạ Lam nhìn qua lớp kính mờ, thân thể cao lớn của Văn Minh đã thấp thoáng ngoài đó từ bao giờ "Em tắm lâu quá! Anh đi đã hơn nửa tiếng rồi!"

"Là ai gọi vậy?" Thanh Tùng nghe thấy giọng nam, tự dưng cảm giác khó chịu, gắt gỏng đưa ra lời chất vấn "Đàn ông?"

"Là chồng tôi, Văn Minh đó!" Hạ Lam ha ha cười, dạ một tiếng với người bên ngoài sau đó dứt khoát "Khi nào hẹn em gái nhỏ cùng đi uống nước đi! À này Thanh Tùng, em gái ấy có vẻ thích anh thật đấy, nếu anh không ưa người ta thì nên dừng lại luôn đi!"

"..."

"Thế nhé! Tạm biệt!"

"Này!"

"..."

Cô không quan tâm Thanh Tùng léo nhéo cái gì nữa, cúp máy ném lên phía trên thành bồn. Văn Minh ở phía ngoài gõ cửa đã có chiều hướng dồn dập hơn, cũng lớn tiếng chất vấn vì sợ Hạ Lam ngất xỉu vì tắm nước nóng quá lâu.

Đúng là ngốc! Không thấy khi nãy cô đã trả lời rồi hay sao? Có người ngất nào trả lời được nhanh như vậy hay không chứ?

"Đợi chút ra ngay!" Hạ Lam thao tác nhanh gọn, chỉ sợ trong phút giây tăng xông nào đó Văn Minh không báo trước lại sử dụng kĩ năng mở khóa thần sầu của mình xông vào nơi này. Nói thật, dù đã chuẩn bị là mẹ trẻ con nhưng cô vẫn chưa sắp xếp tâm lý bị người ta thấy mình khỏa thân đâu!

"Về sớm vậy? Không phải việc quan trọng lắm sao?"

"Làm gì có thứ gì bằng vợ anh?" Văn Minh thấy cô xuất hiện liền gật đầu, nhanh tay kéo Hạ Lam một cái, để cô ngã vào lòng mình "Mọi chuyện anh đã để trợ lý làm xong xuôi cả rồi, lúc này chỉ cần đi kí xác nhận và lấy giấy tờ thôi!"

"Gì vậy?" Đúng là phong cách nhà tư bản chuyên gia bóc lột, cái gì cũng có thể nhờ vả đến trợ lý được! "Đói chưa? Chúng ta xuống nhà nấu cơm!"

"Anh đặt cơm rồi, hôm nay ra ngoài đi!" Văn Minh nắm tay cô đi thẳng đến chiếc xe chờ sẵn bên cửa "Anh vừa lấy lại được 15% cổ phần Trịnh gia, hiện tại số cổ phần lớn nhất Văn Hóa kia nắm được cũng chỉ còn 10% thôi!"

"Lấy được?" Hạ Lam nhíu mày suy nghĩ, ông Trịnh có 35% cổ phần, 30% chia đều cho ba đứa cháu, còn 5% của ông nội Trịnh. Cậu ta có 10%, Văn Hóa có 10%.. thế nên khi cậu ta nói lấy lại kia hẳn là từ chỗ Dung Dung và bố Trịnh nhỉ?

Nhưng hai người đó có khả năng giúp đỡ Văn Minh sao? Thà bảo với cô rằng bọn họ cho không Văn Hóa còn dễ tin hơn gấp vạn lần chuyện sẽ để Văn Minh mua lại với giá cao!

"Cậu lại dùng kế sách thâm sâu gì đây?"

"Cũng không có gì.." Văn Minh tựa như bị chạm đến vảy ngược, tự dưng chùng xuống "..Hạ Lam, em thấy anh có bỉ ổi không?"

"Lại nói linh tinh gì đấy?" Cô huých tay một cái khiến Văn Minh đang ngẩn người hoàn hồn, cậu khởi động xe, giả bộ chú tâm lái đi. Nam chính nhất định lại đang áy náy vì chuyện mình vừa làm đây này. Ông vừa mất, con cháu không lo đau buồn thì thôi còn quay ra cắn xé lẫn nhau, tương tàn đến mức kẻ vào tù, kẻ thanh danh nhơ nhuốc..

Nếu Hạ Lam không phải người trong cuộc, kiểu gì cô cũng có những suy nghĩ không hay về Văn Minh. Nhưng ở gần cậu ta lâu, bị cuốn theo tình tiết truyện mấy tháng trời.. cô hiểu rõ, nếu như Văn Minh không làm vậy, nhất định những người còn lại trong nhà họ Trịnh cũng không tha cho cậu ta!

"Đi ăn thì đi đi còn lắm chuyện, tí nữa trở về bên kia cho sớm, cậu tắm muộn tôi sợ bị cảm!"

"Vợ lo cho anh à?" Văn Minh gượng gạo nhưng cũng cố nặn được một nụ cười.

Khó coi chết!

Ầy.. Bảo nam chính khó coi thì không đúng.. Nhưng nói thật bạn ý cười kiểu này thà chẳng cười còn hơn!

"Không cho phép cười nữa!" Hạ Lam bĩu môi hạ lệnh "Mau lái xe!"

*

Vì một số lí do đặc thù liên quan đến tôn giáo và tín ngưỡng nên hai người quyết định đem đồ ăn đã mua sẵn trở về nhà. Ai đời ông nội trên ban thờ còn chưa ăn gì mà con cháu đã dám mon men lấp đầy bụng, đúng không?

Chính vì lí do mang đầy tính tâm linh này mà ngay khi vào đến biệt thự, mở được mấy cái bóng đèn, Hạ Lam đã quyết định đá Văn Minh lên tầng ba tắm rửa. Còn cô ở dưới gian thờ, đem đồ ăn đã được chuẩn bị chu đáo đưa lên ban ông Trịnh, thành kính thắp hương mời ông về dùng bữa.

Văn Minh không có ý kiến gì về chuyện này, cũng tranh thủ thời gian Hạ Lam bận rộn mà chạy đi tắm rửa sạch sẽ. Cậu mặc dù mang danh "ngốc nghếch" nhưng nói thật bao năm nay chưa ai thấy chàng ngốc này ở bẩn bao giờ đâu!

Hai người mỗi người một việc, cố gắng cùng nhau tỏ ra tất bật để xóa đi sự gượng gạo hiếm gặp trong mối quan hệ kì lạ này. Cả Văn Minh và Hạ Lam đều biết, đối phương có rất nhiều chuyện chưa nói với mình, và bản thân mình cũng có rất nhiều vấn đề chưa dám trao đổi trực tiếp với người kia. Nếu như không phải là yêu thì giấu giếm là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng đã xác định thật sự có tình cảm, gắn bó với nhau cả đời thì chuyện đem một vài vấn đề quan trọng ém nhẹm đi là không thể chấp nhận.

Không thể chấp nhận..

Chính vì thế nên.. Đêm nay chính là đêm xưng tội!

*

Lúc cả hai trở về phòng thì đã khá muộn. Văn Minh không làm việc, cũng đem luôn cả điện thoại và những phương thức liên lạc với bên ngoài của Hạ Lam đồn sang một bên, loại trừ khả năng hai người đang thâm thự lại có kẻ chán sống quấy rối.

Không ai dám mở lời trước, thế nên cả hai đều im lặng, hai đôi mắt nhìn xoáy vào nhau thật lâu cũng không rời.

Căn phòng cũ trên tầng ba của Hạ Lam vẫn như vậy, cách bày trí, đồ đạc, quần áo.. Tất cả đều được Văn Minh trang hoàng và dọn dẹp y như cũ. Giống như cậu ta muốn lưu giữ lại toàn bộ những kỉ niệm lúc mới gặp gỡ của cả hai người. Mặc dù những kỉ niệm ấy chẳng có gì thú vị, nhưng trong mắt hai kẻ đang yêu, điều mà người ngoài xem là nhạt nhẽo vô cùng, bọn họ lại coi là đẹp đẽ nhất, tinh mỹ nhất.

"Ngày đó em khỏa thân.." Văn Minh cười tà, cuối cùng cũng véo mũi cô hỏi nhỏ "..Có phải vì muốn quyến rũ anh hay không?"

"Tôi biết cậu không ngốc.." Hạ Lam xì một tiếng, cười dài "Nhưng nói thật là chẳng ai ngờ được nam chính của chúng ta lại có biệt tài mở khóa đâu!"

"Nam chính?" Văn Minh nhíu mày thắc mắc "Lần thứ hai em nói cái này rồi đấy, rốt cuộc là thế nào?"

"Cậu đừng sốc nhé!" Hạ Lam cười cười, cuối cùng vẫn nửa đùa nửa thật nêu ý kiến "Nếu như tôi nói thế giới cậu và tôi đang sống đây thực chất chỉ là một cuốn sách, chúng ta chỉ là những con chữ trên giấy hoặc nơi này là một bộ phim, tôi và cậu chỉ là nhân vật hư cấu.."

"Thuật ngữ xuyên thư gì gì đó đúng không?" Văn Minh nhanh nhạy đề xuất ý kiến, một chút ngạc nhiên cũng không hề có.

Nam chính thân yêu, cậu làm ơn bày ra thái độ gì đó giúp tôi đi được không, đừng thể hiện bản chất quái vật của mình như thế! Tôi là người của thế giới ngoài xuyên đến đây đã thấy sốc mãi mới chấp nhận được. Đây chính bản thân cậu là kẻ "bị sáng tạo" vậy mà không có chút khúc mắc nào là sao?

Đã thế còn biết đến cả cái khái niêm xuyên thư gì gì kia nữa chứ.. Bản thân cô khi Văn Minh nói về chuyện linh hồn trở lại mới nghiên cứu về mấy thuật ngữ chuyên của dân ngôn, thế mà cậu ta vừa nghe cô nhắc sơ đã nói chính xác được bản chất của chuyện này. Lẽ nào bạn Minh thật ra là loại nam chính có trái tim thíu nữ yếu đuối, bề ngoài luôn quyết tuyệt nhưng nội tâm mong manh, thích đọc tiểu thuyết tình cảm, ưa màu hồng, ghét sự giả dối..

"Bỏ ngay mấy cái suy nghĩ vớ vẩn đang nảy nòi trong đầu em đi! Anh tuyệt đối là chuẩn men!"

"Này! Cậu đừng làm như mình đọc được suy nghĩ của tôi thế đi!" Hạ Lam rùng mình, muốn thoát ra khỏi vòng ôm của ác ma nhưng không thể. Đùa, Văn Minh là ai chứ? Nam chính sức mạnh super đó, cô muốn chạy, ít phải thăng cấp lên làm nữ chính đã!

"Thế cậu nói xem, vì sao khi tôi nói ra chuyện đó cậu chẳng có chút cảm xúc nào vậy?"

"Lần trước khi em gọi Hồng Ngọc kia là nữ chính anh đã nghi ngờ.." Văn Minh ừ hữ, vừa xiết chặt tay lại vừa giải thích "..Thế giới này thiếu gì chuyện lạ lùng chứ? Anh chết đi còn quay lại được, Nguyễn Hạ Lam kia đang sống sờ sờ còn bị thay đổi linh hồn.. Vậy thì chuyện nơi này chỉ là một thế giới song song cũng không phải không thể chấp nhận!"

"Khả năng chấp nhận kinh khủng đó chắc cũng chỉ có cậu mới có!" Hạ Lam bĩu môi, sau cũng thôi không nhắc đến vấn đề ấy nữa "Mà này, thật ra Nguyễn Hạ Lam không phải đang sống xong bị thay linh hồn đâu, tôi đoán thật ra cô nàng đã chết rồi!"

"Chết? Bị người ta ám hại?" Văn Minh lo lắng hỏi dồn, Hạ Lam của cậu lúc này đang mượn thân thể của cô ta, nếu như thật sự nguyên chủ bị hãm hại mà chết thì chẳng phải vợ cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm hay sao? "Vì sao em biết chuyện này?"

"Cũng không tính là ám hại.. Là do Thanh Tùng kia ném bóng quá mạnh thôi.." Cô không biết nên cười hay nên khóc, đưa ra nguyên nhân ra đi của Nguyễn Hạ Lam. Chỉ thấy khi cô vừa dứt lời, kẻ phía sau đã sắp nhịn cười không nổi "Này, cậu sao lại thế chứ? Cười trên nỗi đau của người khác!"

"Linh hồn cô đó cũng mỏng manh quá nhỉ?" Văn Minh mủm mỉm "Hơn nữa bạn Tùng kia nhìn ẻo lả mà lực tay cũng khá thật, đủ để giết người! Hạ Lam, em nói xem giờ anh nên cảm ơn anh ta hay trả thù rửa hận cho thân thể này của em đây?"

"Thân thể này là đồ đi mượn, cũng đâu phải của tôi!" Hạ Lam ậm ừ, phân vân không biết có nên nhân lúc này nói luôn ra chuyện kia hay không "Trả thù cái gì chứ? Tên ngốc đó cậu không cần quan tâm!"

"Em đang bảo vệ anh ta à? Như thế làm anh cảm thấy ghen tị đấy!" Cậu ta híp mắt, xoay mặt Hạ Lam về phía mình "Kiểu này dù không muốn cũng phải dằn mặt cho nhị thiếu Đào gia đó biết điều né xa em ra!"

"Hâm!" Cô xua tay gạt đi, tư duy của Văn Minh quả nhiên không thể dùng thước đo bình thường để đánh giá.. "Văn Minh, nói chuyện của cậu trước đi!"

"Từ từ, em xong rồi chúng ta chuyển!" Cậu ta không đồng ý, vừa điểm mũi cô vừa kéo Hạ Lam ngả xuống đống gối chăn dày cộm phía sau "Hạ Lam, kể chuyện em ngày xưa đi! Trước đây em cũng có thân thể của riêng mình, cuộc sống của riêng mình chứ nhỉ?"

"Dĩ nhiên!" Cô gật đầu, dù có là linh hồn lang thang đi nữa thì trước đó cũng từng có một ngôi nhà. Cô cũng vậy, trước đây không chỉ có nhà riêng, mà đó còn là một ngôi nhà tốt! "Ở thế giới kia tôi là con gái út trong một gia đình quan lại nho nhỏ. Trên tôi còn có một anh trai sinh đôi ngốc nghếch và một chị gái làm giáo viên.. Nói chung cuộc sống ở đó vô cùng dễ chịu, bố mẹ chiều chuộng, anh em yêu thương không chút đấu đá nào cả. Mỗi ngày thức dậy việc chính của tôi chỉ là suy nghĩ xem hôm nay nên làm gì cho vui vẻ.."

"Em học gì ở đó? Có định hướng nghề nghiệp chưa? Hẳn là từ trước em đã năng động kinh doanh rồi nhỉ, sang bên này hoạch định mọi thứ bài bản vậy cơ mà.." Văn Minh mỉm cười, cô gái của cậu có một cuộc sống tốt, dĩ nhiên là cậu phải vui rồi!

Vui quá, thế nên lại lần nữa làm rớt hình tượng xuống đất rồi! Nam chính cool ngầu tự dưng trở nên lắm lời chẳng khác gì bà tám..

"Mà nữa, vì sao tự dưng em lại xuyên sang đây? Cũng là chết rồi đi qua hả? Chết thế nào? Tự dưng đang sống vui sống khỏe lại chết?"

"Trước cũng không khác bây giờ là mấy.." Hạ Lam bị hỏi dồn liền e hèm một cái nhằm ngăn đi cái miệng đang liến thoắng của người đối diện. Hỏi chậm chậm thôi cô còn đáp hết được, chứ nhanh và mạnh thế này ai chịu cho nổi. Cô sắp sửa bị dọa đến chóng mặt rồi đây! "Tôi cũng học kinh tế sau đó tập tành kinh doanh một chút.."

Đích xác là Hạ Lam cũng có hẳn một công ti lọt top thế giới, nhưng công ti nho nhỏ đó của cô có thể so với ML và Trịnh gia của Văn Minh sao? Thôi, vẫn là không nên nói ra, tránh múa rìu qua mắt thợ!

"Nếu như không phải ngày đó đi trung tâm mua sắm với bạn bị khủng bố đánh bom nổ chết thì có lẽ cả đời tôi sẽ bình tĩnh trôi qua như thế. Sống an nhàn, kinh doanh qua ngày sau đó đợi một tình yêu mới đơn giản.."

"Đợi 1 tình yêu mới?" Văn Minh thấy cô gật đầu liền nhíu mày, giống như tò mò lại giống như đang tức giận điều gì đó "Lúc ấy em vừa thất tình à? Thằng ngốc nào lại dám bỏ rơi vợ anh vậy?"

"Không phải.." Mình cô đơn phương người ta năm sáu năm trời, lúc bị cự tuyệt dứt khoát mới thôi chai mặt không theo đuổi nữa. Cái đó đáng gọi là thất tình sao? Còn nữa.. Thằng ngốc mà anh nói đến kia còn chẳng thèm quay lại xem vợ anh lấy nửa cái, nói gì đến chuyện bỏ với chả rơi.. "Yêu thầm thôi.."

"Người đó như thế nào?" Cậu ta nhíu nhíu mày, tự dưng đưa ra phỏng đoán "Hình tượng giống ai trong thế giới này không?"

"Có.." Không chỉ giống, mà còn có vẻ ngoài y hệt nữa kìa! Ây da, Văn Minh ơi Văn Minh, nếu tôi nói Ngọc Thái kia giống như đúc Đăng Khoa, cậu sẽ có loại phản ứng nào đây nhỉ?

"Không phải tôi!" Đây rõ ràng là câu khẳng định, không phải câu nghi vấn! Hạ Lam tròn mắt nhìn Văn Minh, sau đó cũng gật đầu "Càng không phải Văn Hóa!"

"..."

"Một người.." Cậu ta cười cười, thấp giọng "..Như Ngô Ngọc Thái?"

"Ớ.." Hạ Lam giật mình lui ra khỏi vòng tay của Văn Minh, cô trợn mắt nhìn cậu, thật lâu sau mới nói được thành lời "Sao.. Sao cậu biết?"

"Phản ứng của em khi gặp Ngọc Thái rất khác nên anh đoán thế!" Văn Minh nhún vai, bĩu môi chán ghét "Đó là cậu anh, sau này không cho phép em đến gần hay nói chuyện với cậu ấy nữa!"

"Này Văn Minh, cậu có nghe thấy tiếng động gì bên ngoài không?" Hạ Lam gật gật đầu, sau đó chuyển nhanh chủ đề. Thật ra cái này cũng không tính là đánh lạc hướng gì gì đó, vì thật sự cô có nghe thấy ngoài hành lang có âm thanh lạ! "Vệ sĩ của cậu vẫn ở phía ngoài đúng không?"

"Họ ở dưới lầu một và ngoài nhà.." Văn Minh cũng đã nghe thấy động, nhíu mày rời khỏi chăn bắt đầu di chuyển ra cửa "..Nếu có kẻ xâm nhập bên ngoài họ sẽ báo với tôi ngay!"

"Có khi nào là.." Ông Trịnh..

"Vớ vẩn!" Văn Minh cười nhếch môi "Hay em tự ra ngoài xem đi, bình thường em coi phim kinh dị oách lắm mà, có thấy sợ hãi gì đâu?"

"Cậu điên à? Tôi mà sợ gì?" Hạ Lam ha ha cười, mặc dù miễn cưỡng nhưng vẫn đi đến bên cạnh Văn Minh "Chẳng qua muốn tạo điều kiện cho cậu thôi, nếu đúng là ông ấy, chả phải hai người có thêm cơ hội nói chuyện riêng sao?"

"Giỏi chống chế!" Văn Minh gõ đầu cô một cái sau đó ép buộc Hạ Lam đặt tay lên nắm cửa cùng mình "Tự dưng tim anh đau đau, hình như bệnh tái phát.. Em xem đi, nếu đúng là ông thì mời ông vào giúp anh!"

"Nói năng bậy bạ gì đó.."

"Sợ tái cả mặt rồi kìa.." Văn Minh phì cười, tách một tiếng xoay tay nắm cửa, hành lang ở ngay trước mặt hai người, trống trơn không chút động tĩnh, nửa bóng đen cũng chẳng xuất hiện!

Kì quái.. Thế rốt cuộc âm thanh khi nãy hai người nghe thấy là gì?

"Hạ Lam nhà mình gan cũng không lớn lắm nhỉ? Lý thuyết thì giỏi đụng đến thực tiễn liền run như cầy sấy!"

"Rõ ràng tôi nghe tiếng động.." Hạ Lam vẫn còn thắc mắc, muốn bước ra cửa nhìn thử một lần. Văn Minh không để cô đi, cậu kéo tay Hạ Lam lại, dồn ép cô vào góc tường "Làm trò gì vậy?"

"Hạ Lam!" Văn Minh đứng rất gần, sát ngay cạnh cô. Hơi thở nam tính hòa cùng hương xà phòng thơm ngan ngát khiến tim Hạ Lam không kìm được mà gia tốc đập mạnh.

Này.. Đứng gần vậy làm gì chứ? Tránh xa tôi ra, chúng ta bình tĩnh trở lại giường nói chuyện!

"Em vẫn còn chuyện giấu tôi đúng không?"

"Giấu cậu?" Không phải tôi muốn giấu.. Chỉ là chưa đến lúc..

"Kiếp trước hay kiếp này đều không còn quan trọng! Mau nói cho anh được không?" Cậu ta hạ giọng, sự nài nỉ dịu dàng giống như chiếc lông ngỗng nho nhỏ cọ vào lòng người ta "Chỉ cần em yêu anh, chuyện gì anh cũng có thể chấp nhận được hết.."

"Đóng cửa vào phòng trước rồi nói được không?" Cô hơi cúi mặt, kiếp trước hay kiếp này đều không quan trọng, cái quan trọng là nó ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống và tình yêu của chúng ta bây giờ nè ông nội! "Còn nhiều thời gian mà.."

"Anh có cảm giác em muốn kéo dài thời gian!" Cậu ta đưa tay nhấc cằm Hạ Lam lên, ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình "Nếu lúc này em không nói, chút nữa cũng không nhất định là em sẽ nói!"

"..."

"Làm ơn hãy cho anh biết.." Văn Minh nỉ non "Chính em cũng bảo còn gì, nếu như thật sự yêu thương nhau thì không được phép giấu giếm nhau bất kì điều gì!"

"..."

"Hạ Lam.."

"Cậu thật sự muốn biết?" Cô hít sâu một hơi, nặng nề mở miệng giống như bị người ta thôi miên "Ngay lúc này?"

"Ngay lúc này!"

"Vậy thì Văn Minh, cậu nghe cho rõ đây.." Cô cắn nhẹ môi dưới, nhắm nghiền mắt không dám nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc của người đối diện "Tôi.. Có thai rồi!"

* Éc éc éc, 4k2 chữ mới kinh nhé..

Chương này mị lưu lại N lần mới được, viết nó mất bao ngày mới xong. Uhuhu mạng mẽo chết tiết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.