Theo câu này, OST Ending của bộ phim nhanh chóng kết thúc.
"Thật cảm động."
Thời Tiểu Niệm nhìn trên màn hình bóng người của người máy tinh chế Mr Giang, dâng trào cảm xúc nói.
"Có cái gì tốt mà cảm động." Cung Âu ở bên kia khinh thường nói, "Còn gọi là phim khoa học viễn tưởng, đến một điểm khoa học kỹ thuật đều không có, tất cả đều chỉ tập trung nói chuyện yêu đương."
Theo cảm thụ của hắn, bộ phim này không hề thích hợp.
Khoa học kỹ thuật mù muốn chết, người máy được chế tạo như vậy sao, buồn cười.
"Trọng điểm của phim cũng không phải nói khoa học viễn tưởng, là nói Mr Giang vạn năng vô địch còn ôn nhu thâm tình, còn tấm lòng bao dung vô hạn với người khác, cuộc sống hiện thực giữa người và người hiện nay không làm được." Thời Tiểu Niệm đưa tay sờ sờ hình ảnh người máy trên màn hình, "Nếu như khoa học kỹ thuật phát triển mà chế tạo ra người máy thông minh như thế này, vậy có thật tốt."
"Có gì tốt."
"Vậy thì có thể nói rõ Mr Giang thật tồn tại a." Thời Tiểu Niệm ôn nhu nói, trong mắt lộ ra ngóng trông.
Vậy thì có thể khiến người ta tin tưởng, trên thế giới này sẽ có một người vĩnh viễn luôn ở bên bạn, vĩnh viễn không rời đi, vĩnh viễn có một vai để bạn dựa vào.
"Cắt."
Cung Âu xì một tiếng khinh bỉ, con ngươi đen nhìn lướt qua màn hình.
Trên màn hình của hắn, khung hình của bộ phim chỉ chiếm 5 phần, còn lại tất cả đều là mặt cô, trong mắt của cô tất cả đều là ngóng trông, cô cứ như vậy yêu thích người máy sao, cũng không có gì khó khăn.
Sauk hi Thời Tiểu Niệm cảm khái xong liền khôi phục như cũ, nhìn về phía mặt Cung Âu trên màn hình nói, "Bên này trời sắp sáng rồi, tôi có thể đi ngủ à"
Nghe vậy, Cung Âu nhíu mày, "Em như thế là không muốn liên lạc cùng tôi"
Cái này không thể gọi là liên lạc được, cái này thì gọi là tán gẫu gì chứ, cái này gọi là chán ngán.
Thời Tiểu Niệm ở trong lòng yên lặng mà nhổ nước bọt, ngoài miệng nói, "Không phải, tôi thật sự nên đi ngủ, không thì ngày mai sẽ rã rời, uể oải, ủ rũ không có hứng sáng tác."
"Quên đi, buông tha cho em lần này." Cung Âu nhăn lông mày, rốt cục thi ân buông tha cô, "Điện thoại di động vẫn duy trì khởi động máy cho tôi, thời điểm tôi muốn nói chuyện cùng em, nhất định phải ngay lập tức nhấc máy cho tôi."
"Nha, biết rồi."
Thời Tiểu Niệm đáp, đưa tay muốn đóng lại video, chỉ thấy trên màn ảnh, Cung Âu đang nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt của hắn thâm thúy tựa như biển, môi mỏng hơi cong lên, nhìn chằm chằm cô từng chữ từng chữ nói rằng, " Thời Tiểu Niệm, tôi thật sự đói bụng, tôi nghĩ muốn ăn em."
Tiếng nói của hắn trầm thấp cực kỳ, mang theo một luồng từ tính.
Con mắt của hắn đầy vẻ nhớ nhung.
Thời Tiểu Niệm, tôi thật sự đói bụng, tôi nghĩ muốn ăn em.
Cô sửng sốt, nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn trên màn hình, trong lòng khẽ nhảy lên một cái, ngón tay vạch một cái, video bị cô tắt, mặt Cung Âu ở trên màn hình biến mất.
Sự khác lạ trong lòng cô nhưng không có biến mất.
Thời Tiểu Niệm đưa tay ấn về phía lòng mình.
Cô bị làm sao thế này, Cung Âu chỉ nói một câu nói mà thôi, mỗi ngày hắn đều nói nhiều lời như vậy, cô có gì phải xúc động.
"Đùng"
Thời Tiểu Niệm dùng sức mà khép lại Laptop, cả người nằm vật xuống giường, nháy lên con mắt, nhưng lại không thể ngủ, tất cả trước mắt đều là ánh mắt sau cùng kia của Cung Âu.
Cái ánh mắt kia nói cho cô biết, hắn nhớ cô rồi.
Thời Tiểu Niệm vỗ vỗ đầu của mình, suy nghĩ gì chứ, không nên suy nghĩ bậy bạ.
Một đêm qua đi.
Thời Tiểu Niệm mãi cho đến buổi chiều mới từ trên giường bò xuống, một đêm không ngủ ngon kết cục chính là đầu đau.
Một bên cô ấn ấn đầu một bên đi ra phía ngoài, hai người hầu gái đang nghiêm túc quét dọn nhà, vừa thấy cô đi ra lập tức cung kính mà cúi đầu, "Thời tiểu thư, cô đã tỉnh, chúng tôi đã làm mấy món ăn đơn giản cho cô, nếu như không hợp khẩu vị của cô, chúng tôi lại từ đầu làm."
Thời Tiểu Niệm còn không thích ứng có người hầu hạ mình, ngẩn người mới gật đầu, "Cảm ơn."
Cô đi vào phòng ăn, vừa nhìn trên bàn ăn mỹ thực cũng có chút thẹn thùng, cả người đầy mồ hôi, đây mà là mấy món ăn đơn giản.
So sánh với mấy món trước đó cô làm, vậy quả thực là cô ngược đãi Cung Âu rồi.
Thời Tiểu Niệm phát hiện mình không thể tuỳ tiện nhắc tới Cung Âu, dù muốn cũng không thể nghĩ, bởi vì vừa nghĩ thì điện thoại đoạt mệnh cũng theo đó đến, tỷ như hiện tại.
Thời Tiểu Niệm cầm lấy điện thoại di động đang rung lên, nhìn một chuỗi con số trên màn hình, bất đắc dĩ phóng tới bên tai, "Đang ăn."
"Tỉnh rồi"
Tiếng nói Cung Âu lười biếng từ tính ở bên trong điên thoại di động của cô vang lên, không có buồn ngủ, tinh thần có vẻ tốt.
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm đáp một tiếng.
Không cần phải nói, cô cũng biết nhất định là hai người hầu mật báo, bằng không hắn làm sao trùng hợp như thế thời gian này gọi tới.
"Bên em đang là mấy giờ" Cung Âu hỏi, rõ ràng thấy không có nội dung gì tán gẫu nên cố tìm chủ đề.
Thời Tiểu Niệm bắt điện thoại di động liếc mắt nhìn thời gian nói, "Ba giờ chiều."
"Đi ăn đi."
Cung Âu mệnh lệnh cho cô.
"Tôi đang muốn ăn, vậy tôi tắt điện thoại đây." Thời Tiểu Niệm nói cần phải cúp điện thoại, chỉ nghe âm thanh không vui của Cung Âu truyền đến, "Em ăn cơm thì cứ ăn đi, ai cho phép em tắt điện thoại."
"Tôi cầm điện thoại thì làm sao ăn cơm"
"Dùng tai nghe."
"..."
Ăn cơm còn nhất định phải gọi điện thoại, cô phỏng chừng sẽ là người đầu tiên trên thế giới này bị điện thoại bức chết đi.
Tranh chấp với Cung Âu đang cách xa ở Anh quốc cũng không được gì, Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là đeo tai nghe Bluetooth trên tai, sau đó bắt đầu ngồi ở trước bàn ăn bắt đầu ăn đồ ăn, qua loa cùng Cung Âu trò chuyện.
Trong lúc đó rõ rang hai người không có nhiều chuyện có thể nói, Cung Âu chính là muốn bá chiếm thời gian của cô.
Lần này Thời Tiểu Niệm hoàn toàn không cảm giác được tự do tồn tại.
Thời Tiểu Niệm gắp một miếng bánh bỏ vào trong miệng, bỗng nhiên liền nghe lỗ tai truyền tới một thanh âm xa lạ, đang cùng Cung Âu nói chuyện, "Nhị thiếu gia, ngài nên ra cửa."
Nhị thiếu gia.
Thời Tiểu Niệm run lên, đây là lần đầu tiên cô nghe được người khác xưng hô Cung Âu là Nhị thiếu gia.
Cung Âu còn có một anh trai, khi trên đường tới địa điểm hẹn thì xảy ra tai nạn xe cộ bỏ mình, cũng chỉ có ở nước Anh, mọi người mới có thể gọi hắn là Nhị thiếu gia đi.
"Biết rồi, đi ra ngoài."
Cung Âu đuổi người.
"Anh phải ra khỏi nhà" Thời Tiểu Niệm hỏi, trong lòng nhảy nhót vui mừng, rốt cục có thể tắt điện thoại.
"Ừ." Ngữ khí Cung Âu không phải rất tốt, bỗng nhiên nói, "Thời Tiểu Niệm, không phải là em nên chuẩn bị quà cho tôi sao, xưa nay em chưa từng tặng tôi món quà nào."
Qùa tặng
Thời Tiểu Niệm mờ mịt, làm sao đột nhiên lại kéo đến chuyện quà tặng rồi.
"Tôi đi vắng một tuần, tách ra thời gian dài như vậy, em nên chuẩn bị quà cho tôi" Cung Âu thẳng thừng nói muốn quà tặng, "Tôi trở về liền muốn nhìn thấy."Người đàn ông này không biết suy nghĩ như thế nào.
Muốn gọi điện thoại liền nửa đêm không cho cô ngủ, muốn xem phim liền nhất định phải bật video kết nối hai bên, hiện tại lại nghĩ đến muốn quà tặng.
Thời Tiểu Niệm nhai nhai miếng bánh trong miệng, tìm cớ nói, "Không phải anh bảo tôi ra ngoài ít đi sao, tôi làm sao chuẩn bị lễ vật."
Cô còn có chuyện phải làm.
"Cho phép em ra ngoài tìm quà tặng cho tôi." Cung Âu nói.
"..."
"Đương nhiên, điện thoại vẫn phải thông." Hắn muốn toàn diện khống chế thời gian của cô, nắm giữ tất cả của cô.
"..."
Thời Tiểu Niệm nghe vậy đầu đau hơn , "Cung Âu."
"Ừ"
"Trong một tuần anh rời đi này, anh muốn gọi điện thoại cho tôi cả tuần liền" Thời Tiểu Niệm tựa hồ bắt đầu rõ ràng ý đồ của hắn.
Cung Âu rất nhanh đáp lại, "Thời Tiểu Niệm, em rốt cục cũng thông."
Thời Tiểu Niệm nội tâm một lần nữa tan vỡ, "Tại sao"
Cô không hiểu, tại sao nhất định phải thông điện thoại.
Hắn ở đây liền kiểm soát tự do của cô, hắn không ở đây thì lại kiểm soát tự do tinh thần của cô, hắn có phải hay không biếи ŧɦái như vậy.
"Ai biết được không có tôi ở bên em sẽ làm cái gì, vạn nhất đi tìm người đàn ông khác thì sao." Cung Âu nói, ngữ khí vẫn là lý lẽ hung hồn, không chút nào tự cho hành vi của mình là quá mức.
"Sao tôi có thể đi tìm người đàn ông khác."
"Tôi không ở bên em tôi không yên lòng."
Thời Tiểu Niệm triệt để hiểu được, "Tôi hiểu rồi, căn bản anh không có nhiều chuyện để cùng tôi tán gẫu, chẳng qua anh cảm thấy anh không ở cạnh tôi thì tôi sẽ làm điều xằng bậy."
Tối hôm qua suýt chút nữa cô cho là hắn vẫn dây dưa gọi điện thoại, xem phim cùng cô là vì đang nhớ cô.
Hóa ra là đang hoài nghi cô, vì lẽ đó hắn muốn khống chế cô.
"..."
Nghe vậy, Cung Âu trầm mặc, xem như là ngầm thừa nhận.
"Cung Âu, anh không cảm thấy anh như vậy rất quá mức sao"
Thời Tiểu Niệm thẳng thừng nói ra.
Hắn không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh cô làm bừa, liền như vậy muốn 24/24 giờ chiếm lấy thời gian của cô, cử chỉ như vậy thực sự thật đáng sợ.
"..."
"Nếu như anh không tín nhiệm tôi, trực tiếp đem tôi đánh đuổi là được, không cần như vậy, anh như vậy không thấy mệt mỏi sao?"
"Không mệt." Cung Âu nói.
"Nhưng tôi mệt." Lúc Tiểu Niệm ngồi ở trước bàn ăn nói, đem đũa buông ra, trên gương mặt tất cả đều là phiền muộn, "Anh cứ như vậy không có chứng cứ cũng vẫn hoài nghi tôi, tôi không có cách nào thở được."
Một tuần thông điện thoại như vậy sao được.
"Vậy tôi sẽ tìm nhân viên cứu hộ cho em." Cung Âu đối với phiền muộn cảu cô hoàn toàn xem thường.
"..."
"Được rồi, từ đâu tới nhiều như vậy oán giận, tôi muốn em như thế nào, em phải như thế đó. Thông điện thoại không chết được đâu." Cung Âu lại bá đạo nói, ngữ khí vĩnh viễn là cao cao tại thượng.
"..."
Thời Tiểu Niệm nói không ra lời, cũng không biết nên cùng một tên bị hoang tưởng nặng tranh luận cái gì.
"Tôi ra ngoài trước đây." Bên kia Cung Âu vang lên tiếng động đứng lên, tiếng nói trầm thấp, ngữ khí tuyệt đối, "Khi điện thoại của tôi gọi đến, em nhất định phải đáp lại tôi. Trong vòng một tuần lễ này, em nhất định phải chọn xong quà cho tôi, tôi trở về liền muốn em mang cho tôi, có nghe hay không"
Nữ nhân này một điểm tự giác chủ động đưa quà cho hăn cũng đều không có.
"...