Tổng Tài Nằm Trên Em Nằm Dưới

Chương 24: Rời đi




Nửa đêm.

Thời Tiểu Niệm mơ một giấc mộng đẹp, mơ cô tìm được một đống chứng cớ chứng minh sự thành thật của cô, cô đem chứng cớ toàn bộ đưa cho Cung Âu.

Cung Âu mang theo vô số bảo tiêu mà đi đến thành phố S lớn nhất đứng ở cao ốc, quỳ đầy đất, một bên dập đầu một bên hô, "Thời tiểu thư, hết thảy đều là tôi nghĩ sai rồi, hãy đánh tôi đi! Hãy chà đạp tôi đi!"

Hình ảnh kia bỗng dưng lại vô cùng đẹp mắt.

Cô đứng trước mặt Cung Âu, một cước dẫm lên vai của hắn, cười đến đắc ý.

"Người phụ nữ này, hơn nửa đêm cô cười cái gì?"

Một giọng nam khêu gợi bỗng nhiên vang lên bên tai cô.

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mà mở to mắt.

Ánh đèn ngủ lờ mờ trong phòng, Cung Âu đang nằm ở bên cạnh cô, một tay chống trên giường, tựa hồ là vừa tắm rửa xong, mặc trên người áo tắm màu xám bạc, tóc ngắn còn ướt, đôi đồng tử nhìn chằm chằm cô.

"Ah......"

Thời Tiểu Niệm chấn kinh không nhỏ, lập tức bật người ngồi dậy, không đến một giây, lại mệt mỏi mà nhoài ra giường, thở gấp nói "Anh, anh làm cái gì?"

"Ngủ."

Hắn nói, giọng điệu lãnh đạm.

"Nhưng đây giường là tôi ngủ......"

"Đây là nhà tôi, tại sao tôi không thể ngủ?" Cung Âu nhíu mày.

"Tôi đi."

Thời Tiểu Niệm cố hết sức mà ngồi dậy chuẩn bị xuống giường, hai chân bỗng dưng lại bất động, người đàn ông dùng chân nặng trịch mà đè lên người cô, Thời Tiểu Niệm dùng sức kháng cự mà nhìn về phía hắn "Anh định làm gì?"

"Ngủ, ngủ cùng người phụ nữ của tôi, có vấn đề sao?"

Cung Âu trực tiếp đem cô trở thành vật sở hữu của hắn, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào cô, dưới ánh sáng lờ mờ giống như con báo đang chăm chú nhìn con mồi của chính mình.

"Lấy chân ra, tôi muốn xuống dưới."

"Cô muốn đi sao? Tốt." Cung Âu ngoài dự đoán mà hào phóng đáo ứng, dịch chuyển chân.

Thời Tiểu Niệm đang muốn xuống giường, chợt nghe thanh âm lười biếng của Cung Âu truyền đến

"Rời khỏi tôi, một tuần lễ sau tìm được chứng cứ tôi sẽ buông tha cho."

"Hèn hạ." Thời Tiểu Niệm phẫn nộ mà quay đầu lại nhìn về phía hắn "Anh muốn lật lọng."

"Quyền quyết định trong tay cô, không liên quan đến tôi"

Cung Âu ngồi tựa ở đầu giường, con mắt màu đen chẳng hề để ý mà quét qua cô.

Lại vui buồn bất chợt, cố gắng che giấu đi tính cách thật của hắn, rất biết cách tính toán sự việc.Cô sao có thể đi?

Một phần là đã không còn trong trắng, một phần là có thể sẽ đạt được tự do......

Thời Tiểu Niệm rũ mắt, cuối cùng trầm mặc mà một lần nữa nằm xuống, vừa nằm xuống, cô đã bị Cung Âu một bước ôm vào trong ngực, trên người hắn có hương sữa tắm nam, mùi thơm ngát đập vào mặt, thêm hơi thở của hắn vây quanh khiến cô thở không nổi......

Giường lạ lẫm.

Một cái ôm lạ lẫm.

Thời Tiểu Niệm không có khí lực giãy dụa, chỉ có thể không thoải mái bị hắn ôm thật chặt, Cung Âu đem khuôn mặt tuấn tú tới gần cô, tại trên mặt cô,dùng sức mà hô hấp......

Thời gian dần qua, hô hấp của hắn thay đổi.

Môi mỏng của hắn ở trên chiếc cổ mảnh khảnh của cô mà làm loạn, từng chỗ từng chỗ hôn, hô hấp càng ngày càng chìm, ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon.

Hôn môi không hề thỏa mãn được hắn, hắn một tay nắm chặt vòng eo gầy yều của cô, một tay nâng cô lên, ép cô hướng mắt nhìn trước mặt hắn, sau đó mới không phân vân mà ngăn chặn môi của cô.

Cuồng vọng tiến công.

Môi của cô lập tức đều là hương vị của hắn, giống như trong nháy mắt cô không còn là chính mình.

Cô bị ép nên chỉ có thể thừa nhận lấy.

Cung Âu không cam lòng, dùng kỹ xảo quấn quanh lưỡi cô, châm ngòi lên người cô, ý đồ khiến cho cô có phản ứng, Thời Tiểu Niệm bị hôn đến mặt phát run từng đợt, khó có thể kìm nén uất ức, lại không khuất phục, bực tức mở miệng "Anh có rất nhiều phụ nữ?"

Hắn có thể tìm người khác, đương nhiên trên đời này chẳng thiếu phụ nữ tốt hơn cô, còn hiện tại thân thể cô rất yếu ớt....

"Cho nên tôi muốn ngủ với ai thì cứ đi nằm ngủ với người đó." Cung Âu phảng phất như đang nói một chuyện bình thường, không có ý định lại cùng cô nói tiếp, lại chuẩn xác áp lên môi cô, hương vị ngọt ngào.

Gian phòng ấm nóng, ái vị lần nữa được lên cao.

Thời Tiểu Niệm đối với sự liều lĩnh của hắn thì im lặng.

Cô cam chịu, được rồi, cô tranh giành không lại hắn, cũng không chống cự được, mặc kệ, bị xâm phạm thì đã bị xâm phạm, ngày mai, mặc kệ thân thể khôi phục không tốt, cô cũng muốn đi.

Rất kỳ quái, ngoại trừ hôn nồng nhiệt cùng vuốt ve, Cung Âu không có tiến thêm một bước.

Cô không hiểu hắn đến tột cùng là suy nghĩ cái gì, giật giật thân thể, muốn không dấu vết mà cách xa hắn một chút, lại bị hắn ôm lại càng chặt hơn.

"Cô nếu có muốn giãy dụa, tôi cam đoan đêm nay cô ngủ không được" Hắn dán môi vào lỗ tai của cô hung dữ nói, há mồm cắn vành tai của  cô, cắn giống như trừng phạt.

Một cỗ dòng điện theo lỗ tai mà đi vào thân thể của nàng, Thời Tiểu Niệm rụt vai, thức thời mà không động, trầm mặc để hắn làm xằng làm bậy.Không biết đã qua bao lâu, Thời Tiểu Niệm trong lúc hắn hôn môi không ngớt, dần dần mất đi ý thức, đã ngủ.

......

Hôm sau.

Thời Tiểu Niệm tỉnh lại thì ngoài cửa sổ đã sáng rõ, bên giường không có thân ảnh Cung Âu, chỉ còn lại có hơi ấm của hắn vẫn lưu lại.

Cô nhẹ nhàng thở ra, sau đó dùng hết khí lực từ trên giường xuống.

Cô hôm nay nhất định phải đi.

Ở lại đây còn không biết Cung Âu sẽ làm gì với cô.

Rửa mặt xong, Thời Tiểu Niệm đi thang máy xuống dưới lầu, không có nhìn thấy Cung Âu, chỉ thấy Phong Đức đang tại dặn dò nhóm nữ hầu làm việc.

"Phong quản gia."

Thời Tiểu Niệm hướng hắn đi tới, lễ phép mà cúi đầu.

"Thời tiểu thư." Phong Đức mỉm cười nhìn về phía cô, nếp nhăn nơi khóe mắt lộ rõ, "Ừm, so với lúc Cung thiếu gia ôm trở về, sức khỏe tốt hơn nhiều."

Trên mặt cô đã không tái nhợt như trước kia, khôi phục một ít thần thái.

"Ôm trở về?"

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.

"Là thiếu gia phát hiện cô té xỉu, ngay cả người cũng không gọi, tự mình đem cô từ rừng rậm ôm trở về."

Phong Đức vừa cười vừa nói, "Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến thiếu gia đối với người khác để bụng như thế."

Để bụng.

Cung Âu còn có thể để bụng người khác, chắc chắn mấy người phụ nữ không thể chịu nổi a.

Người đàn ông này quả thật là sáng nắng chiều mưa, cảm xúc lật ngược, rõ ràng là muốn cô chết, cuối cùng lại cứu cô...... Tại sao?

Thời Tiểu Niệm không tiếp tục cái đề tài này, chỉ nói, "Cung Âu đáp ứng cho tôi một tuần lễ đi tìm chứng cớ, tôi sẽ đi"

Cô chỉ là đến cáo biệt.

"Tốt, Thời tiểu thư, chúng tôi sẽ phái người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của cô, ngàn vạn lần không nên cầu cứu ai, vô dụng thôi, còn có thể làm thiếu gia tức giận."

Phong Đức khích lệ cô, trên mặt có chút lo lắng, sợ cô lại một lần nữa đi chọc giận thiếu gia.

Lần thứ nhất sống được trở về.

Lần thứ hai thì sao đây?

Ai cũng không phỏng đoán được thiếu gia.

Thời Tiểu Niệm hiểu ý của hắn, liền gật đầu, "Tôi biết rõ, cám ơn, tôi đi đây."

Nói xong, Thời Tiểu Niệm đi về hướng cửa chính, hai tay trống trơn. Cô là bị trói đến, trên người ngay cả điện thoại đều không mang, cũng sẽ không có gì cần mang đi.

"Thời tiểu thư, xin chờ một lát, có thể giúp tôi một chút không?"

Phong Đức bỗng nhiên gọi cô lại.

Thời Tiểu Niệm nghi hoặc xoay người, Phong Đức trưng vẻ mặt thỉnh cầu mà nhìn cô, đưa cô xuống dưới lầu, đi đến phòng bếp. Còn chưa tới gần, chợt nghe thấy tiếng rống giận dữ của Cung Âu truyền đến."Các ngươi không có đầu óc à? Gọi các ngươi làm kem thôi, khó lắm sao?"

"Các ngươi không thấy mình giống cẩu sao? Người ta không cần kiểm tra đều làm ngon hơn các ngươi gấp trăm lần!"

"Phong Đức thật sự là già rồi, sao lại đi mời đám phế nhân này! Cút cho tôi!"

......

Thời Tiểu Niệm đi đến cửa phòng bếp, trên bàn ăn để một loạt kem đủ màu, đám đầu bếp xếp thành một hàng, mỗi người cúi đầu, mỗi lần chủ nhân tức giận họ đều sợ tới mức run rẩy.

Cung Âu đứng đối diện, âu phục thẳng, ăn mặc chỉnh tề, động tác lại vô lý đến cực điểm, một tay lấy thìa ném vào mặt đầu bếp, sắc mặt khó coi vô cùng.

Tính cách của hắn thật là quá xấu, rất dễ dàng nổi giận. Thời Tiểu Niệm châu mày.

Kem?

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Phong Đức, Phong Đức có chút bất đắc dĩ mà nhìn cô, nếp nhăn trên mặt lộ ra thật sâu, thỉnh cầu, hai tay hướng cô chắp tay trước ngực, động tác này giống như cầu xin cô giúp đỡ......

Không phải Cung Âu khó ăn tới cực điểm, Phong Đức cũng sẽ không đến cầu cô.

Được rồi.

Thời Tiểu Niệm không có cách nào cự tuyệt Phong Đức, đành phải nhếch miệng, bước chân đi.

Nhìn thấy cô, khuôn mặt đang tức giận của Cung Âu có một tia không muốn, gằng giọng "Cô còn sức xuống giường sao?"

Tên này...... Miệng thật độc.

Hắn bị rối loạn nhân cách cố chấp, được rồi, cô nhịn hắn.

Thời Tiểu Niệm làm bộ không nghe thấy, bình tĩnh hỏi, "Có muốn tôi làm một ít kem cho anh?"

"Không muốn, đều khó khăn ăn hết!" Cung Âu hừ lạnh một tiếng.

"Thật sự không muốn?" Rõ ràng mới vừa rồi còn khoa trương nói cô làm tốt.

"Không muốn!"

"Thật sự không muốn?"

"Còn chưa cút? Nhìn xem cô thật phiền!" Ăn không được đồ ăn mình muốn, Cung Âu cả người đều thực táo bạo, nhìn cũng không nhìn cô.

"Tôi đi đây......" Thời Tiểu Niệm đành phải quay người.

"Cút trở về làm cho tôi!"

Thời Tiểu Niệm quay người trở lại, nhìn về phía Cung Âu, trong nội tâm bay qua một loại... cạn lời.

Người đàn ông này thật là...có một không hai.

Vì ngăn ngừa Phong Đức cùng những đầu bếp vô tội bị mắng oan, Thời Tiểu Niệm gắng gượng khôi phục tốt thân thể liên tiếp làm 20 thùng kem lớn.

Đem một thùng kem cuối cùng đặt trên bàn cơm, Thời Tiểu Niệm mệt mỏi thở hồng hộc, ngay cả bước đi cũng có chút khó khăn.

Mà Cung Âu chính là khoan thai tự đắc mà ngồi ở chỗ kia ăn kem, vừa ăn vừa gọi điện thoại, tựa hồ phân phó một ít công việc. Không có nửa phần bộ dạng tức giận lúc nãy.

Thời Tiểu Niệm lần nữa khâm phục người đàn ông này lật mặt nhanh hơn lật sách.

Trước còn nói không thích ăn đồ ngọt, nhưng bây giờ lại ăn thành như vậy. Có ngày cũng sẽ biến thành heo.....

Cô lắc đầu, xoa xoa mồ hôi trên mặt, quay người rời đi, còn chưa có đi tới cửa chợt nghe thấy thanh âm không vui của Cung Âu truyền đến

"Đi đâu?"

"Tôi đi ra ngoài tìm chứng cớ chứng minh sự trong sạch của mình."

Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, vẻ mặt thành thật nói.

"Tôi đây muốn ăn kem, sao cô dám đi?" Cung Âu nuốt một miệng lớn kem hỏi, khẩu khí hùng hồn, khẳng định đây là nhiệm vụ của cô.

Thời Tiểu Niệm đặc biệt muốn được minh bạch mà thong dong quay trở lại hỏi hắn một câu: liên quan gì tới tôi?

"Chờ tôi ăn xong, tôi cho cô đi"

Vì có thể ly khai, Thời Tiểu Niệm cơ hồ là trấn an, cô nhìn qua trên bàn, hết thảy là bao nhiêu thùng, tối thiểu là ăn được hai tháng. Đến lúc đó cô chẳng phải đã cô không còn liên quan đến hắn sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.