Đỗ Hạo Vũ rốt cuộc đã được như nguyện cưới được giai nhân về, cuộc sống tân hôn ngọt ngào khiến cho bọn họ trôi qua như keo như sơn, làm cho người ta nhìn cũng đỏ mắt.
Tối hôm đó, Đỗ Hạo Vũ đột nhiên nhớ ra còn có chuyện trước khi kết hôn vợ anh chưa nói rõ ràng.
"Bà xã, em có phải nên đem tác phẩm của em cho anh thưởng thức một chút không?" Anh dịu dàng ngọt ngào ôm lấy thân thể mềm mại của cô, thổ gió ở bên tai cô.
"Anh thật muốn xem?" Mạc Dao nằm ở trong ngực anh nhẹ giọng hỏi.
"Dĩ nhiên!"
"Cho." Cô đưa một quyển tiểu thuyết thật dầy cho anh, "Đầy đủ mọi thứ mười năm qua của em đều ở bên trong."
Đỗ Hạo Vũ nhận lấy cuốn tiểu thuyết, nghiêm túc đọc, quyển này chính là tác phẩm mà Mạc Dao tham gia cuộc tranh tài phác hoạ, chuyện hợp với tranh minh hoạ, hấp dẫn khiến ngiời ta không ngừng lật xem, làm cho người ta dung nhập vào trong đó.
"Bà xã, anh yêu em!" Khi Đỗ Hạo Vũ lật tới tờ cuối cùng thì nội tâm của anh rung động mạnh mẽ.
"Anh đã để em chịu tổn thương rất lớn, thật xin lỗi, Dao nhi, cuộc sống tương lai, anh nhất định sẽ yêu em gấp bội, anh thề!"
"Ngu ngốc, chuyện đã qua rồi." Mạc Dao ôm cổ anh, ngửa đầu mỉm cười nói.
Anh ôm Mạc Dao thật chặt vào trong ngực, dường như muốn nhét cô vào trong xương thịt, vĩnh viễn không xa rời nhau!
"Em yêu, em là thiên sứ giỏi nhất của anh." Anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái, "Em vẽ rất đẹp! Nhưng em dấu diếm anh bấy lâu, có phải nên tiếp nhận trừng phạt không?"
"Trừng phạt gì?" Cô nâng gương mặt mềm mại đáng yêu lên, nũng nịu hỏi.
"Em cứ nói đi?" Tươi cười gian xảo hiện lên ở trên mặt anh, tròng mắt đen lóe lửa dục mập mờ mà nóng bỏng.
Không đợi Mạc Dao phản ứng kịp, anh nghiêng người đè cô dưới thân thể, gặm nhẹ vành tai mượt mà trắng nõn của cô, nhỏ giọng nỉ non: "Em yêu, anh yêu em."
"Em cũng yêu anh." Mạc Dao chủ động dán lên môi mỏng của anh, giọng nói mềm mại phát ra từ môi đào mê người.
"Anh yêu em hơn!" Anh không khách sáo bắt lấy cái lưỡi bướng bỉnh, triền miên mà nhiệt tình mút vào.
Đỗ Hạo Vũ nhanh chóng cởi quần áo hai người ra, bàn tay mềm mại vuốt ve trên thân thể trắng nõn trần trụi, mập mờ bật hơi với cô, "Bà xã thân yêu, tối nay đừng hòng ngủ."
Dứt lời, ngón tay liền chui vào trong con đường nóng bỏng, ra vào mạnh mẽ, vẽ ra từng dòng nước ngọt, anh giảo hoạt cười cười với người ở dưới, nâng ngón tay ướt đẫm lên liếm láp, vẻ hấp dẫn không cần nói cũng biết.
Mạc Dao bị ánh mắt nóng hừng hực của anh nhìn chăm chú đến đỏ bừng cả mặt, đôi mắt mở to không dám nhìn anh.
"Dao nhi, em đang xấu hổ sao?" giọng nam khàn khàn cười trêu nói: "Em nhất định sẽ yêu cảm giác này."
Cái lưỡi nóng mút lấy dòng nước lan tràn ở hoa huyệt của cô, càng không ngừng khuấy động ở bên trong, chỉ chốc lát sau, anh rời khỏi huyệt động mê người, từ từ dời lên trên, bầu ngực đung đưa ra đường cong mê người, quyến rũ thị giác của Đỗ Hạo Vũ, thân thể bởi vì khát vọng mà căng thẳng.
"Hạo Vũ –" Mạc Dao không nhịn được la lên.
Đỗ Hạo Vũ không để ý đến tiếng thét của cô, cúi đầu liếm liếm bầu ngực đứng sừng sững bất khuất, dưới sự kích thích của môi lưỡi anh, nụ hoa mềm mại càng thêm trở nên đỏ tươi động lòng người.
"Ừm –" Cô đã sớm thể nghiệm tư vị tình dục, nên thân thể trở nên hết sức nhạy cảm, khi anh liếm láp trước ngực mình thì thân thể mềm mại không khỏi chấn động một cái, bất lực rên rỉ.
Bàn tay của anh đi vào hoa tâm của cô, hai ngón tay tách hoa huyệt của cô ra, êm ái vỗ về chơi đùa cửa huyệt của cô.
"A –" cảm giác vui thích từ đầu ngón tay của anh truyền lại, tập kích tri giác của cô, hai mắt vốn trong trẻo vì tình dục mà trở nên sương mù.
Ngón cái của anh kìm nhụy hoa của cô, mấy ngón tay còn lại thì sờ cánh hoa của cô, thân thể của cô bởi vì sự trêu chọc của anh mà vội vàng giãy dụa, đã sắp thừa nhận không nổi.
Nhận thấy được phản ứng của cô, ngón tay của anh càng thêm không ngừng qua lại kéo ra đưa vào ở trong đó, khiến cô vong tình la lên dữ dội hơn, không cách nào tự quyết.
"A –" Mạc Dao mê loạn ngẩng đầu lên, thừa nhận sự chiếm đoạt mạnh mẽ của anh.
Tình dục đốt cháy lý trí của cô, tất cả năng lực suy tính của cô đều bị lửa dục tước đoạt, bởi vì tốc độ kéo ra đưa vào của anh càng ngày càng nhanh, xâm nhập khuấy thăm dò, khiến cả người cô mềm nhũn, cảm giác trống rỗng dâng lên trong cơ thể càng lúc càng mạnh.
Cô chậm chạp giãy dụa vòng eo mảnh khảnh, ngẩng đầu lên, tròng mắt hiện đầy dục vọng nhìn vào tròng mắt đen của anh, giống như đang im lặng yêu cầu, mời anh tiến vào.
"Muốn sao?"
Vào lúc này giọng nói ấm áp của anh giống như là hành hạ cô, đôi tay sau ôm gáy của anh, kéo đầu anh xuống, môi anh đào vội vàng chủ động dán lên môi của anh, rót kích tình và khát vọng tràn đầy vào trong miệng của anh, khiến anh cảm nhận được sự khẩn cấp của mình.
Tình dục thiêu đốt trong tròng mắt đen càng thêm tràn đầy, bởi vì cô chủ động dâng nụ hôn, khiến cho bộ ngực sữa của cô càng thêm to thẳng mê người, hai tay anh khóa lại hông của cô, đẩy cô lên trên gối, để cho cô hai tay của thả vào trên đỉnh đầu.
Sau đó hai tay anh nâng khe mông đầy đặn trắng noãn của cô lên, phần phái nam như cây đuốc lập tức liền đâm vào chỗ sâu nhất của hoa huyệt, khiến dục vọng ẩn nhẫn đã lâu được buông thả.
"Ừm –" Mạc Dao thừa nhận phần nam tính cứng rắn tiến vào trong cơ thể, ngước đầu, phát ra tiếng rên rỉ.
Nghe được tiếng rên rỉ thỏa mãn của cô, khóe môi anh khẽ nhếch, từ từ ra vào ở trong cơ thể cô, xuyên tới xuyên lui ở trong con đường nóng rực chật hẹp, hung hãn xâm chiếm.
"Nhanh lên một chút –" cô khẽ quay đầu, thúc giục anh.
Cô mê mang đắm chìm trong tình yêu cuồng dã, thân thể bị tầng tầng khoái cảm bao phủ, trong miệng không ngừng phát ra nỉ non, bản năng muốn thể nghiệm khoái cảm mạnh mẽ.
Anh nâng cao cái mông trắng như tuyết của cô, càng thêm xâm nhập vào chỗ sâu nóng bỏng ngọt ngào của cô, hai tay leo lên trước ngực cô dùng sức bóp xoa bầu ngực đung đưa, kéo đầu vú đỏ tươi của cô.
"Ưmh –" anh dùng lực rút ra đâm vào khiến cô càng rên rỉ, dòng điện lẻn tới tứ chi bách hài của cô, làm cô bay bổng như tiên.
Đỗ Hạo Vũ đột nhiên ôm cô, khiến cô đưa lưng về phía anh, chày sắt nóng bỏng vẫn chưa có hoàn toàn lui khỏi lại đột nhiên vọt vào con đường ấm áp, sóng cuồng đong đưa .
"A – Hạo Vũ –" cả người Mạc Dao run rẩy, cơ hồ bị khoái cảm mãnh liệt bao phủ.
"Dao nhi, bảo bối của anh." động tác đút vào càng lúc càng nhanh, sống lưng vọt qua trận trận dòng điện, "A –"
Sóng lớn vui thích cuốn lấy hai người, sau khi trầm lắng, anh lại tiến vào con đường hẹp của cô lần nữa, rốt cuộc phóng ra tinh hoa phái nam ở trong chỗ sâu cơ thể cô.
Hai người thở dốc cùng nhau, Đỗ Hạo Vũ ôm cơ thể mềm nhũn của cô vào trong ngực, trong mắt lóe ra sự thương yêu, ôm thật chặt vào trước ngực không thả.
Từ đó, hoàng tử và công chúa trải qua cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào, vĩnh viễn, vĩnh viễn –
HẾT