Sau ít phút buồn bã Thiếu Dương cầm lên điện thoại bấm nút gọi, chuông reo lên hai tiếng bên kia có người bắt máy.
Thiếu Dương liền lên tiếng: " Trương Lục cậu đang ở đâu? ".
Trương Lục liền đáp: " dạ lão đại em đang coi quán ạ, có gì anh cứ nói? ".
_ Cậu và vài anh em đi điều tra hồ sơ xuất ngoại xem có tên các chị dâu của cậu không, xem họ đã đi nước nào rồi báo cho tôi ngay.
Trương Lục bất ngờ vì điều này liền lên tiếng hỏi.
_ Lão đại anh có đùa không vậy lúc trưa em còn thấy các chị dâu đi bên mấy anh mà, giờ sao lại xuất ngoại là ý gì chứ anh?.
Thiếu Dương ngập ngừng không biết nói sao cho cậu em này hiểu nữa, anh liền trầm giọng trả lời đại.
_ Ờ.............thì tại........mà thôi khi nào gặp tôi kể cho cậu nghe, bây giờ thì cậu nhanh đi làm dùm tôi đi.
Trương Lục biết Thiếu Dương khó nói nên cũng không hỏi tiếp, anh liền cúp máy mà đi làm việc đã giao.
Lúc này Thiếu Dương cũng tắt máy, Trịnh Thiên thấy anh đã nói chuyện điện thoại xong, Trịnh Thiên bực bội lên tiếng.
_ Tôi bảo đảm chuyện lần này do một tay Ngữ Thần lập kế hoạch hết cả, cô gái này tính tình cứng đầu, không bao giờ chịu thua ai, chắc vì chuyện bữa tiệc độc thân hôm trước nên giờ mới bày ra trò này để hành tụi mình đây này, Thiếu Dương à tôi thấy cậu chiều vợ quá rồi đó.
Thiếu Dương lúc này châu mày khó chịu nhìn Trịnh Thiên bực tức nói.
_ Này cậu đừng ở đó mà nói vợ tôi nhé, chứ chẳng phải do tức giận cậu mà Tuệ Nghi muốn làm ra thế này để trả thù cậu sao hả?.
Gia Phong nghe hai người gây gổ anh liền lên tiếng.
_ Này hai cậu có thôi đi không? Bây giờ chúng ta lo mà đi tìm các cô ấy, cứ ở đây mà lo gây gổ hoài hay sao?.
Kính Hào lúc này cũng nói vào: " anh rể anh có biết chị hai thích đi chơi đâu không ạ? ".
Thiếu Dương suy nghĩ đôi phút anh liền lắc nhẹ đầu, anh nhìn mọi người nói nhỏ.
Thời gian đầu hai chúng tôi cứ gây nhau suốt ngày, lúc sau thì cô ấy lại bị trọng thương, tôi lo lắng cho sức khỏe của cô ấy mà thôi, nên cũng chưa có hỏi cô ấy thích đi chỗ nào cả.
Cũng vào lúc này ngoài cửa Trương Lục bước chân bình ổn đi vào, anh cuối chào mọi người liền lên tiếng báo cáo.
_ Lão đại, lão nhị, lão tam em đã điều tra ở sân bay, nhưng không có tên các chị dâu xuất ngoại, theo em nghĩ các chị đi máy bay riêng của các anh đấy, em cũng đã dò theo hướng đó, và quả đúng các chị đã lấy một chiếc máy bay dùng rồi.
_ Nhưng trên sổ sách không ghi là bay đi đâu, chỉ ghi lại tên phi công lái, đó là Trần Vỹ, em có số điện thoại của cậu ấy nhưng mà.
Nói đến đây Trương Lục liền ngập ngừng, cả năm người đang căng thẳng chờ nghe lời tiếp theo từ Trương Lục, Trịnh Thiên thấy Trương Lục ngập ngừng anh bực mình lên tiếng.
_ Nhưng mà sao cậu mau nói đi?.
_ Trương Lục bị hối thúc liền nhanh nói tiếp.
_ Em gọi vào số thì được báo số điện thoại này hiện không liên lạc được ạ.
_ Xì........chết tiệt mà, các cô gái của chúng ta quả đã có sự sắp xếp kĩ lưỡng mà, Gia Phong bực bội lên tiếng.
Thiếu Dương lúc này chợt nhớ đến một việc anh liền cầm lên điện thoại dò theo máy định vị mà anh cài đặt vào chiếc nhẫn, Trịnh Thiên, cùng Gia Phong cũng liền nhớ ra hai người cũng liền mở điện thoại ra dò.
Nhưng điều làm các anh chàng bất ngờ là, trên điện thoại nó lại hiển thị ba dấu chấm đỏ ở trong phòng ngủ của Thiếu Dương, ba người liền chạy vào, đi vào nhà tắm lúc này các anh hởi ơi khi thấy ba con chíp định vị nằm trên bàn rửa mặt, Đình Nguyên cười ngoặt ngoẹo nhìn ba người nói.
_ Ôi trời tôi thật sự là thấy thương cho các cậu quá đi mất..........ha..........ha...........ha, các cậu gặp phải đối thủ mạnh rồi nha.........ha..........ha...........ha.
Thiếu Dương nhìn Đình Nguyên cười anh nổi giận hét lớn.
_ Đình Nguyên cậu có im lặng không hả? Cậu có tin tôi cho cậu một trận liền bây giờ hay không? Cậu hay hơn bọn tôi sao, chẳng phải cậu cũng bị bỏ rơi đó thôi.
Nghe Thiếu Dương nói gương mặt Đình Nguyên liền xụ xuống buồn bã trông thấy rõ, làm ba tên kia được dịp cười lại trả đũa.
Thiếu Dương nhìn Trương Lục lên tiếng: " Trương Lục cậu tiếp tục tìm cách liên lạc với Trần Vỹ đi, có tin là phải báo cho bọn tôi liền đó, Trương Lục cuối đầu chào rồi rời khỏi, bỏ lại năm người đàn ông ủ rũ mạnh ai về phòng người nấy, ôm nổi cô đơn mà gặm nhấm một mình