**Chương 19**
Hôm nay, Ưng Triết Hạo và Ưng Khải Phong tiếp tục đi làm, Lâm Thiên Duyên và Trần Giai Kỳ cùng đi mua sắm.
"Cái áo này đẹp nè Thiên Duyên" Giai Kỳ cầm chiếc áo lên ướm thử lên người mình.
"Ừ, đẹp lắm, rất hợp với cậu" Thiên Duyên nói, rồi quay ra nhìn một loạt không gian phía sau. Cô có cảm giác là lạ, giống như có ai đang nhìn mình vậy.
«Chắc chỉ là ảo giác thôi» Thiên Duyên liền gạt bỏ suy nghĩ đó.
"Có chuyện gì sao?" Giai Kỳ thấy lạ bèn hỏi.
"Không... không có gì"
Chọn đồ khá lâu nên Thiên Duyên thấy khá mệt, họ vào một khu nước ngồi nghỉ ngơi.
"Giai Kỳ, cậu ngồi đây chờ mình, mình đi vệ sinh một chút"
"Ừm, đi cẩn thận nha"
Thiên Duyên vào nhà vệ sinh, sau khi bước ra ngoài thì...
"Ưm..." Một kẻ nào đó dùng khăn bịt miệng cô lại từ phía sau, cô cố hét lên, cố vùng vẫy. Mấy giây sau, cô vẫn chưa thoát được, cô cảm thấy buồn ngủ, bất lực thiếp đi.
Người đó bỏ Thiên Duyên vào một cái bao to màu đen và đưa ra khỏi trung tâm mua sắm mà không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Mười lăm phút đã trôi qua, Thiên Duyên vẫn chưa quay lại.
"Lâu như vậy rồi sao Thiên Duyên còn chưa ra?" Giai Kỳ cảm thấy có gì đó không ổn, liền đi vào nhà vệ sinh tìm.
Khi cô bước vào, cô đẩy hết cửa các phòng vệ sinh mà không thấy ai, xung quanh hoàn toàn trống trơn. Nỗi sợ hãi dâng lên trong cô.
Cô hiểu rõ Thiên Duyên, Thiên Duyên có đi đâu cũng sẽ báo với mọi người, không thể tự ý bỏ đi như vậy.
Giai Kỳ di chuyển ánh mắt về một góc của nhà vệ sinh, phía dưới của bồn rửa tay hình như có cái gì đó.
Cô cúi người nhặt nó lên. "Đây không phải là ví của Thiên Duyên sao? Sao lại nằm ở đây? Còn Thiên Duyên đang ở đâu?" Cô nghĩ là mình nên đi báo cho Ưng Triết Hạo và Ưng Khải Phong biết trước đã. Giai Kỳ gấp gáp chạy đi.
Ngồi trong taxi, Giai Kỳ lấy điện thoại ra gọi cho Ưng Khải Phong.
"Alo em yêu?" Giọng nói ngọt chảy nước của Khải Phong vang lên.
"Phong à, anh và Triết Hạo có đang ở tập đoàn không?"
"Có... Sao vậy Kỳ Kỳ? Sao lại thở gấp như vậy?" Cậu nhận thấy được sau tiếng nói của Giai Kỳ còn có hơi thở không đều.
"Được, đợi em, em sẽ đến đó ngay" Cô nói xong lập tức ngắt máy. Cậu khó hiểu nhìn Ưng Triết Hạo.
Giai Kỳ cầm chặt chiếc ví của Thiên Duyên.
Đôi mày của Triết Hạo nhíu lại, cảm giác bất an kì lạ dâng lên trong lòng. Từ nãy đến giờ Triết Hạo cứ không thể tập trung vào công việc được, đôi mắt bất giác nhìn lên bức ảnh nhỏ của Thiên Duyên trên bàn. Chắc là anh nhớ cô quá thôi.
Giai Kỳ chạy thẳng vào phòng làm việc của Ưng Triết Hạo, thở hỗn hển. "Có chuyện không hay rồi!"
"Duyên đâu rồi?" Triết Hạo lo lắng hỏi.
"Kỳ Kỳ, đã xảy ra chuyện gì thế?" Khải Phong cũng lo theo.
"Thiên Duyên... Duyên mất tích rồi!"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\- Nếu có chỗ sai sót mong các bạn cho ý kiến.
\- Đọc xong nhớ cho mình một like nha! ♡