Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 99: Ba Năm 2




Nhậm Xuyên không còn thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình, anh thậm chí không thể tưởng tượng nổi những gì đã xảy ra trong một tháng mình hôn mê kia, Giang Hoàn biết ai, hay hắn đã hứa với ai.

Anh chỉ biết Giang Hoàn vừa nói rằng sẽ không rời bỏ anh.

Bây giờ hắn lại muốn bỏ rơi anh.

"Giang Hoàn..." - Nhậm Xuyên cảm thấy lạnh, hiện tại đã là tháng ba, nhưng lại giống như mùa đông lạnh lẽo, cả người anh run lên, "Em đau quá..."

Khi bị bọn bắt cóc trói lại đấm đá, anh không kêu đau.

Khi bị dao cắt qua da thịt, anh không kêu đau.

Kể cả khi viên đạn xuyên vào bụng dưới, anh cũng không hề kêu đau.

Nhưng bây giờ, anh thấy đau quá...

"Xuyên Nhi..." - Giang Hoàn tiến lên đỡ anh, "Em...!nghe anh nói đã..."

"Anh..." - Nước mắt trào ra từ khóe mắt Nhậm Xuyên, anh siết chặt ngực áo, "Đau quá..."

Dường như ngoại trừ việc kêu đau, anh không thể nói được gì khác.

Cô gái còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Anh ta là ai? Có quan hệ gì với anh?"

Giang Hoàn khó chịu: "Câm miệng!"

Hắn bế Nhậm Xuyên khỏi mặt đất, trọng lượng đè nặng lên cánh tay rắn chắc.

Hắn lại nhìn cô gái: "Cô Trần, đây là người yêu của tôi."

Trần Trà Hà sửng sốt, lảo đảo lui về phía sau mấy bước: "Không..."

Giang Hoàn khẽ gật đầu với cô: "Tôi sẽ giải thích rõ ràng hiểu lầm với cô, chúng tôi xin phép đi trước."

Hai người lên xe, Nhậm Xuyên cuộn tròn trong vòng tay hắn, vẫn còn đang run rẩy rơi lệ, giống như một con thú nhỏ bị thương nặng, theo bản năng cuộn tròn lại thành một quả bóng.

"Em à..." - Giang Hoàn hôn lên đôi mày và má của anh, "Nhìn anh một chút đi..."

Những giọt nước mắt lớn chảy ra từ hốc mắt Nhậm Xuyên, anh thì thầm gần như trong vô thức: "Em không ăn bánh nữa..."

"Đời này em không ăn bánh nữa..."

"Em này..." - Giang Hoàn ép anh nhìn hắn, cụng trán vào nhau, hơi thở dồn dập, "Anh không làm gì có lỗi với em, hãy tin anh..."

Lời duy nhất Nhậm Xuyên có thể nói là: "Em không ăn bánh nữa..."

"Bảo bối...!nghe anh nói này..." - Giang Hoàn gọi anh, hai mắt đỏ bừng, "Đời này anh chỉ cần mình em..."

"Anh..." - Nhậm Xuyên nói như mê sảng, "Em muốn về nhà..."

"Nhà của chúng ta..."

"Được." - Giang Hoàn thở nặng nề một lúc, rồi hôn lên trán anh, "Anh đưa em về nhà."

Hắn ngồi vào ghế lái, lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn đến một số chưa từng lưu lại: "Tôi từ chối kết hôn với cô Trần."

Nhấp vào Gửi.

Giang Hoàn thở phào một hơi, khởi động xe, tăng nhiệt độ điều hòa, sau đó duỗi tay ôm chặt Nhậm Xuyên.

Mấy ngày qua họ sống ở nhà cũ, chưa ghé về nhà lúc nào, Romeo và Juliet được gửi trong một cửa hàng thú cưng.

Trên đường về, họ đón chúng rồi tiện đường đi siêu thị để mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày và đồ tươi sống.

Đỗ xe ở hầm để xe xong, Giang Hoàn vòng ra cốp xe lấy đồ, Nhậm Xuyên cầm lồng chim đi trước.

Khi Giang Hoàn cầm túi nilon theo sau, có thứ gì đó xẹt qua trước mặt, sau đó tầm mắt hắn liền hướng về phía sau đầu Nhậm Xuyên, đồng tử đột nhiên mở to.

Một chấm đỏ chói lọi định vị trên đầu Nhậm Xuyên với độ chính xác cực kỳ cao.

Lúc này, trong não Giang Hoàn lóe lên vô số suy nghĩ, có thể là một đứa trẻ nghịch ngợm nào đó chơi đèn hồng ngoại, hoặc có thể là một tên bắn tỉa vô danh đang ẩn nấp trong hầm để xe này.

Tuy nhiên, tất cả những điều này xảy ra sau khi hắn vừa gửi xong tin nhắn đó.

Giống như một tấm thiên la địa võng, giăng bẫy nhốt hắn lại.

Không có nơi nào để trốn thoát.

"Xuyên Nhi..." - Giang Hoàn thở hổn hển, giọng nói run rẩy, "Xuyên Nhi..."

Nhậm Xuyên nghe thấy tiếng kêu của hắn, xoay người, định quay đầu lại...

Giang Hoàn kêu lên thất thanh: "Đừng nhúc nhích!"

Nhậm Xuyên sững sờ: "Sao vậy?"

Giang Hoàn vươn tay che sau đầu của anh, ôm anh đi về phía trước: "Không có chuyện gì, đi thôi."

Tim hắn đang đập loạn xạ, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả quần áo.

Chấm đỏ biến mất, bên kia đến cái bóng cũng không có xuất hiện, chỉ là muốn cảnh cáo Giang Hoàn.

Người đàn ông kia nói rằng...

Mày không có tư cách phản kháng.

Nhậm Xuyên đặt Romeo và Juliet trên ban công, đổ đầy nước và thức ăn cho chúng rồi chơi với chúng một lúc với những món đồ chơi nhỏ.

Giang Hoàn cất đồ ăn tươi vào tủ lạnh, đổ nước nóng vào bồn tắm, làm xong mọi việc rồi bước ra ngoài: "Đi tắm đi."

Nhậm Xuyên thu tay đang chơi với chim về, liếc nhìn Giang Hoàn, không nói lời nào mà đi vào phòng tắm.

Giang Hoàn xoay người vào phòng bếp cho chuẩn bị sữa ấm cho Nhậm Xuyên, lửa nhỏ ùng ục, mùi thơm sữa nồng nàn bay ra.

Hắn có chút thất thần nên để nồi sắp cạn nước, Giang Hoàn vội vàng tắt gas rồi đun một nồi sữa khác.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó một làn hương đào ngọt ngào xông vào khoang mũi, mang theo hơi nước nóng hổi.

Giang Hoàn dừng lại một chút.

Nhậm Xuyên trần trụi, vòng tay quanh cổ Giang Hoàn quấn như dây tơ hồng, dùng đôi môi ấm áp cắn nhẹ vành tai hắn, hơi thở nóng rực phả ra: "Anh..."

- -

Căn bếp bừa bộn, trông như bãi chiến trường.

Giang Hoàn cởi trần, quỳ trên mặt đất, lau sạch sẽ vết bẩn, sau đó ngẩng đầu nhìn Nhậm Xuyên chỉ mặc một chiếc áo len mỏng đang dựa vào cạnh bàn.

Chiếc áo len miễn cưỡng có thể che được tới đùi, phong cảnh giữa hai chân vô cùng khiêu gợi.

Nhìn kỹ hơn, trên làn da trắng nõn mềm mại vẫn còn lưu lại những vết hôn loang lổ và những dấu tay bầm tím.

Nhậm Xuyên bước chân trần trên mặt đất, ngón chân nhẹ nhàng mang theo ánh sáng lộng lẫy.

Giang Hoàn bỏ khăn lau xuống, rửa sạch tay, rót sữa từ trong nồi vào cốc, đưa cho anh: "Uống sữa đi."

Nhậm Xuyên im lặng nhận lấy, cốc sữa trong lòng bàn tay có nhiệt độ vừa phải ấm áp.

Anh nhấp một ngụm, nhìn chằm chằm Giang Hoàn, trên môi còn dính vệt sữa trắng.

Giang Hoàn vươn tay xoa đầu anh: "Uống ngoan."

"Em đâu có không cố gắng uống." - Trong đôi mắt Nhậm Xuyên mang theo trách móc, anh đưa tay phẩy nhẹ qua lồng ngực của Giang Hoàn xuống phía dưới, "Không giống với một số người, miệng còn cứng hơn gà."

"Chậc chậc." - Giang Hoàn bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của anh, "Có phải là đè em xuống giường làm mười tám lần mới chịu thôi không?"

"Tốt hơn là anh nên trói em lại bằng xích sắt." - Nhậm Xuyên bước tới, nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt như lang sói, "Em phong lưu quen rồi, nếu anh không nhốt em lại bên cạnh anh, em sẽ ra ngoài tìm người này người kia, lên giường với bọn họ.

Còn Chu Mộc nữa, không phải anh nghe thấy tên cậu ta thì sẽ phát rồ lên sao? Anh tin không, chỉ cần anh không nhìn em một cái, em sẽ đi tìm cậu ta..."

Nhậm Xuyên còn chưa kịp nói xong, Giang Hoàn đã hôn sâu lên môi anh.

Hai mắt Giang Hoàn đã đỏ hoe, hắn gấp gáp thở dốc, cắn chặt môi dưới của Nhậm Xuyên: "Anh ghen đến phát điên rồi..."

"Vậy thì giữ em đi." - Nhậm Xuyên chỉ vào cổ mình, "Không phải anh muốn giam em lại sao, cái cổ này cho anh đấy!"

Giang Hoàn trừng phạt bằng cách cắn một cái lên chiếc cổ thanh tú kia, hơi thở nóng rực phả ra trên da thịt: "Giữ lại để anh cắn..."

Hắn nâng tay Nhậm Xuyên lên đặt ở trên cổ mình, dưới lòng bàn tay là động mạch đang đập: "Anh mới là kẻ..."

"...Bị giam giữ."

Hoàng tử bé đã thuần hóa bông hồng.

Nhậm Xuyên cũng đã thuần hóa được con mãnh thú là hắn.

Hai người ôm nhau nằm ở trên giường, không biết có phải do vòng tay quá ấm hay không, mí mắt của Nhậm Xuyên nặng hơn bình thường rất nhiều, nằm như thế này một lúc mà anh hơi thấy buồn ngủ.

"Anh..." - Nhậm Xuyên ghìm lại cơn buồn ngủ, vươn tay vuốt ve khuôn mặt Giang Hoàn, "Anh đừng rời xa em..."

"Ừm." - Giang Hoàn hôn lên mặt anh, "Ngủ đi."

Nhậm Xuyên không chịu ngủ: "Em phải trông anh."

"Không cần." - Giang Hoàn hôn nhẹ lên gò má anh, "Thân thể hay tâm hồn này đều là của em."

Mí mắt Nhậm Xuyên sắp khép lại rồi, hô hấp trở nên ổn định, đôi môi lẩm bẩm: "Em..."

Giang Hoàn thầm thì bên tai anh, như đang nói mê: "Không sao..."

"Cưng à..."

"Kiếp này anh chỉ yêu mình em..."

"Anh đi làm công chuyện..."

"Khi trở về sẽ đường đường chính chính cưới em..."

"Nếu anh không quay lại..."

"Thì hãy yêu người khác đi..."

Lời nói suông không biết có thể xuyên vào trong mộng hay không, Nhậm Xuyên vùi mình trên chiếc giường êm ái, trông như một tiểu hoàng tử được cưng chiều.

Cho đến khi bình minh buông xuống, ánh nắng trong veo như nước tràn vào phòng, Giang Hoàn đã cả đêm không ngủ để ngắm nhìn Nhậm Xuyên.

Hắn rút cánh tay tê dại không còn cảm giác ra, hôn người tình bé nhỏ của mình lần cuối, khóe mắt nhòe đi.

Khi Nhậm Xuyên tỉnh dậy, hắn đã tha hương ở nơi xa xôi đất khách quê người.

"Xuyên Nhi..." - Giọng nói của Giang Hoàn nghẹn lại, hắn cảm thấy xương sống của mình như bị rút ra, chảy máu đầm đìa, "Anh yêu em..."

Hắn gói ghém tất cả những thứ mình cần, điện thoại di động, một ít tiền lẻ, áo khoác, và khăn quàng cổ của Nhậm Xuyên.

Cứ như thế này, bước ra khỏi cửa vào buổi sáng tinh mơ, sau đó...

Không biết ngày về.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, cho đến khi trăng sao bắt đầu nhú lên, lông mày Nhậm Xuyên mới giật giật, anh dụi mắt rồi mở mắt ra, nỉ non: "Anh..."

Trong căn phòng lạnh lẽo, không người đáp lại.

Nhậm Xuyên đột nhiên đứng dậy rời khỏi giường: "Anh!"

Trong phòng ngủ không có ai, Nhậm Xuyên vội vàng đi chân trần tìm kiếm khắp nhà, điện thoại cũng không ai nghe máy, chỉ có tiếng nhắc nhở tắt máy.

Giang Hoàn tựa như bong bóng, vỡ tan rồi biến mất.

Đối mặt với sự hoảng loạn cực đại, Nhậm Xuyên không biết phải làm sao: "Anh..."

Giang Hoàn...

Đi rồi...

Nhậm Xuyên hít thở sâu mấy lần, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng anh vốn dĩ không thể làm gì được, anh còn không biết phải đối mặt với tình huống trước mắt như thế nào.

Không có Giang Hoàn, anh phải sống sao đây?

Mười giờ tối, Nhậm Xuyên mệt mỏi lê bước trở về, anh đã đến tìm Khương Du, cảnh sát tra ra được, chuyến bay đến Luân Đôn, Anh Quốc lúc bảy giờ ba mươi sáng, Giang Hoàn thậm chí còn không mang theo hành lý, lúc đi qua khu vực an ninh thì mắt đỏ hoe, hắn nhìn chăm chú máy thu hình, tựa như vẫn còn có điều gì muốn nói.

Đó là hình ảnh cuối cùng của hắn.

"Anh..." - Nhậm Xuyên cuộn mình trong góc lạnh lẽo, ánh đèn thành phố từ khe hở qua rèm chiếu lên người anh, trông thật nhỏ bé và cô đơn, "Anh không cần em nữa..."

Nước mắt chảy ra dữ dội, nhưng lần này không có Giang Hoàn đến lau cho anh.

Trong căn phòng yên lặng, chỉ nghe thấy âm thanh leng keng của lò vi sóng.

Sau đó, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: "Anh Nhậm."

Nhậm Xuyên không biết giọng nói phát ra từ đâu, ngẩng đầu nhìn xung quanh: "Ai đấy?"

"Là tôi." - Giọng nữ rất dịu dàng, "Lucy."

Là Lucy!

Nhậm Xuyên gấp gáp mong nhận được câu trả lời từ cô: "Cô có biết Giang Hoàn đã đi đâu không?"

Lucy bất lực: "Xin lỗi, ông chủ đã ngắt định vị của anh ấy với tôi rồi."

Nhậm Xuyên trong phút chốc trở nên héo mòn.

Giọng Lucy vang lên: "Anh Nhậm, anh có muốn biết mệnh lệnh cao nhất trong thư viện lệnh của tôi là gì không?"

Nhậm Xuyên cố nén lại tiếng khóc sâu trong cổ họng của mình.

"Vào ngày tôi được tạo ra, chính ông chủ đã gõ xuống hai dòng lệnh." - Lucy nói với anh, "Hãy sử dụng tất cả trí tuệ mà bạn có để yêu "cậu ấy", người này chỉ có một, đó chính là Nhậm Xuyên."

"Có sữa ấm trong lò vi sóng và nước nóng trong bồn tắm." - Lucy nhẹ giọng trấn an anh, "Anh cần tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thật ngon."

Nhậm Xuyên không thể nhịn được nữa, quỳ trên mặt đất gào lên thảm thiết, lồng ngực rướm máu đau đớn như thể trái tim đã bị người khác đào đi: "Anh ơi-!"

Tiếng khóc cất lên, đến bầu trời rộng lớn, xuyên qua khí lạnh Bắc Kinh, hòa cùng khí vị cố hương vượt núi rừng sông biển, tụ hợp với dòng nước ấm của Đại Tây Dương trên không trung, tạo ra một cơn mưa lớn, hạ cánh xuống thế giới bao la và tàn khốc này.

Luân Đôn, Westminster.

Cửa xe mở ra, sau đó quản gia đã được nghiêm túc huấn luyện mở ra chiếc ô đen: "Thiếu gia."

Giang Hoàn ngơ ngác nhìn cơn mưa lớn đột ngột này một lúc, đưa tay hứng lấy một chút mưa, giọng nói vô cùng nhẹ.

"...Trời mưa rồi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.