Tổng Tài Mỗi Ngày Cầu Ôm Ôm

Chương 2: Hứa tổng ... Muốn em trực tiếp tới đón




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay cả đứng ngay phía sau để đầu tư anh cũng chẳng dám đã lo lắng các mối quan hệ của mình bị Trình Li nhanh chóng phát hiện

Ngay cả đứng ngay phía sau để đầu tư anh cũng chẳng dám, đã lo lắng các mối quan hệ của mình, bị Trình Li nhanh chóng phát hiện.  

"Đầu tư đủ sao? Mấy nhà đầu tư trước khi bắt đầu ghi hình đã hết hơn phân nửa, hiện tại đoàn làm phim nghèo đến mức không có gì để ăn, em còn không biết đấy hả?" 

Anh cả Hứa rất vui sướng khi có người gặp họa, hừ lạnh nói: "Nhìn lá gan của em xem, đường đường là lãnh đạo ngay cả mặt người ta cũng không dám nhìn, sợ gặp phải ở công ty trốn thẳng đến nước ngoài. Giờ thì tốt rồi đoàn làm phim thì thái quá, mỹ nhân chịu vất vả. Còn có người nhân cơ hội xum xoe tung tin đồn, rất nhanh đã được xác thực!"

"Tin đồn" hai chữ giống như kim châm, lập tức châm vào vùng thần kinh mẫn cảm của Hứa Trạch Dao, tay nắm tay lái đột nhiên nắm chặt, gân xanh ở mu bàn tay đều nổi cả lên:"Tin đồn gì?!"

Âm thanh kịch liệt làm anh cả Hứa sảng khoái không thôi, giọng nói anh thanh thanh, cố ý trầm giọng nói: "Anh gửi cho em tự mình xem đi, em mà không trở lại, Trình tiểu thư chính là bạn gái của người khác."

Em trai xui xẻo này của anh mà không chịu kích thích nó, không biết bao giờ mới bắt đầu. Nó theo đuổi phụ nữ đều lo trước lo sau mãi không khởi động.

Anh trai có ý tốt nhưng cũng không dự đoán được, nắm bắt thời cơ không đúng lúc kích thích quá độ.

Hứa Trạch Dao đang lái xe, tới thành phố gần đó, đường chạy xe dần dần nhỏ hẹp lại, nhưng trong đầu anh lại loạn cào cào, mọi kế hoạch chuẩn bị sẵn tất cả đều rối loạn.

Đồng thời âm báo tin nhắn vang lên, kèm theo năm sáu bức ảnh. Đập vào mắt là trang web có tiêu đề:"Người của công ty Đương Hồng theo đuổi nữ diễn viên không rõ tên?! Đưa cơm tới phim trường!"

Theo sau là những bức hình chụp lén, mặt mày người đàn ông nhu hoà, có ảnh lúc ngồi hoặc đứng, rất thân mật với người phụ nữ. Tấm cuối cùng anh ta còn khom lưng gần sát cô, người phụ nữ chỉ lộ ra nửa sườn mặt, từ gương mặt đến cổ đều rất hồng hào.

Mấy bức ảnh từ đầu tới cuối nữ chính đều không xuất hiện. Nhưng Hứa Trạch Dao vẫn nhận ra được, sợ rằng ngay cả khi chỉ cho anh cái gáy, bóng dáng, anh cũng tuyệt đối không nhìn lầm.

Đó là Trình Li, người mỗi đêm anh nhớ tới.

Từ ảnh chụp có thể thấy, bộ dạng thẹn thùng của cô không thể là giả.

Toàn bộ may mắn Hứa Trạch Dao mong chờ đều sụp đổ, biểu cảm vốn đã âm trầm đáng sợ giờ càng thêm khiếp người, hai mắt anh dần dần đỏ lên, cắn chặt khớp hàm, mất hết lý trí.

Tốc độ xe càng lúc càng nhanh. Sắc trời đã tối, vòng bảo vệ bên đường chạy dài bất tận. Tới khi "rầm" một tiếng vang lớn.

Trong khi Hứa tổng lái xe đâm phải vòng chắn bảo vệ, thì Trình Li đang tránh ở một góc phim trường đem ảnh tin đồn lướt qua mấy lần, nói một câu bình luận dễ nghe:"Thật mạnh bạo! Đáng chú ý! Đủ kích thích! Nhưng mà.." cô nhìn khuôn mặt ngập tràn kích động của Vân Doanh:"Em xác định người này là chị?"

Vân Doanh hung hăng phóng to ảnh trên màn hình điện thoại, liều mạng đè nén hưng phấn, thấp giọng cường điệu: "Đương nhiên là chị! Chính là người lúc mang cơm tới cho chị, bị chụp lén thây!"

Cô nhỏ giữ chặt Trình Li lay lay: "Lúc anh ta tới đây em đã suy nghĩ, có phải là thích chị hay không, nếu không sao lại thân thiết như vậy, chị nói thật sự đi mà ——"

"Sự thật cái gì, ngày đầu tiên em lăn lộn ở giới giải trí đấy à?" Trình Li chống cằm, cười lạnh:"Chị với anh ta còn không tính là quen biết, khi ở trên bờ cát đóng phim, anh ta an vị nằm trong ô che nắng, bên đó có một loạt đại minh tinh cơ bản anh ta là trung gian muốn giúp nhóm người đó, cười còn đến mức trào phúng, thích chị? Trừ phi anh ta có vấn đề."

Tin đồn ly kỳ như này, thật sự Trình Li nghĩ không ra.

Người đàn ông trong ảnh gọi là Sở Nạn Nam, trước đó chỉ tính là kẻ lót đế, bỗng dưng đầu năm đóng trong bộ phim cổ trang nhảy lên trở thành diễn viên của Đương Hồng, không ngừng có nơi mời diễn, giá trị con người ngày càng tăng lên, bạn gái của cậu ta giờ đây đã xếp thành hàng ngũ cả rồi.

Năm trước Trình Li và anh ta cùng ở trong đoàn làm phim được hơn nửa tháng. Chẳng qua Sở Ngạn Nam là nam chính, cô chỉ là nữ phụ số 6, miễn cưỡng lắm mới được coi là biết.

Vừa hay giờ ở khu điện ảnh Lâm Tây đóng phim, cô liều mạng làm việc ở đây, còn anh ta thì được tổ chế tác phục vụ hết mình.

Một tin về đại minh tinh nổi bật như vậy cũng là do giữa trưa ngày hôm qua.

Lục cô đang bưng chén mì lên, đột nhiên xuất hiện một hộp cơm rất đẹp người cầm cười tủm tỉm đưa cho cô, nói là nhìn cô đóng phim vất vả tới đưa cơm cho bồi bổ dinh dưỡng.

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo(*).

Chẳng làm ra chuyện gì tốt với anh ta, giá trị con người lại cao không cao, tuyệt đối là có mục đích không tốt.

Trình Li khách sáo với anh ta hai câu quyết định không tiếp, Sở Ngạn Nam dường như cũng không thèm để ý. Để hộp cơm ở bên cạnh, sau đó cúi người, kè sát bên tai cô nói: "Chúc mừng cô, thật may mắn."

Nhưng chỉ quá vài giây, Trình Li còn chưa phản ứng lại, Sở Ngạn Nam đã hé môi cười, xoay người rời đi rồi.

Này không phải bệnh tâm thần sao.

Trình Li vội vàng nuốt vội gói mì sau đó đổi trang phục diễn, không dành thời gian suy nghĩ lại. Thẳng tới khi đến sáng nay trong lúc chụp cảnh sân sau, cảm thấy những ánh mắt của nhân viên xung quanh nhìn cô có chút không đúng lắm, vừa định lôi ai đó lại hỏi một chút đã bị Vân Doanh thần bí kéo đến góc tường, kết quả thấy được tin đồn không thể tin nổi.

Không hiểu mạch não của paparazzi thần thánh cỡ nào mới có thể lựa chọn tiêu đề trâu bò đến mức toàn bộ đoàn phim của cô đều chấn động, còn vừa vặn chụp được cảnh Sở Ngạn Nam xuất hiện.

Trình Li cảm thấy việc này hết sức kỳ quặc, Sở Ngạn Nam nói 6 từ kia, chứng minh cậu ta là cảm kích, thậm chí còn có mưu đồ. Nhưng cách anh ta xử lý mọi việc cũng thật là kỳ cục, dây dưa có quan hệ với cô căn bản là chẳng có chỗ nào tốt.

Hai tay Vân Doanh vùng vẫy hoảng loạn trước mặt cô, ánh sáng di động hắt lên: "Chị Trình Trình, tưởng cái gì đâu? Điện thoại của Người đại diện nhanh lên" vừa nói vừa che miệng, lặng lẽ nhắc nhở:"Chắc hẳn là do tin đồn rồi."

Trình Li lấy lại tinh thần, vội hẵng giọng, vận dụng giọng nói ngoan ngoãn ôn nhu:"Chị Tống."

Chị Tống là người đại diện phụ trách công việc của cô, trong tay còn có hai vị diễn viên nữ đang trong độ nổi tiếng. Bình thường bận tối mày tối mặt, đối với cô thực sự rất lãnh đạm.

Trước khi đến với công ty, Trình Li vốn tưởng rằng không có nhà để về. Ngoài ý muốn được công ty điện ảnh lớn như vậy ký hợp đồng, thật sự không muốn vừa tới đã nháo loạn, gây mâu thuẫn với người đại diện, đành phải ngoan ngoãn cười làm lành mặt, tận lực không trêu chọc.

Làm cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Tống nữ sĩ tính tình đột biến, thái độ gọi điện thoại chuyển biến, kêu một tiếng nhu tình như nước: "Trình Trình, ở đoàn phim có mệt không?"

Di động của Trình Li thiếu chút nữa rớt khỏi tay: "Không mệt, không mệt ạ."

"Quen biết với Sở Ngạn Nam từ bao giờ? Em cũng chưa nói qua với chị bao giờ."

Lỗ tai Trình Li tê dại: "Năm trước bọn em có diễn cùng nhau, nhưng không thân."

"Có quen hay không không quan trọng, có đề tài là được" Chị Tống cười đến run rẩy cả người:"Có 3 chuyện muốn thông báo với em, nhớ kỹ thật tốt nhé."

Trình Li cho rằng là những lời dạy bảo, đang chuẩn bị nghe kết quả lời nói ra lại làm cô kinh người.

"Chuyện thứ nhất, tạm thời em đừng để ý tới tin tức, dù sao cũng không chụp chính mặt tạm thời không tìm ra thân phận. Người của đoàn phim bên đó chị đều chào hỏi qua, sẽ không truyền loạn. Chờ Sở Ngạn Nam bên kia làm sáng tỏ sau đó phát trên tin tức lên Weibo."

"Thứ hai, buổi chiều chị cho xe tới đón em về công ty tu chỉnh một đêm."

"Còn chuyện thứ ba" Giọng điệu hề hề của Tống nữ sĩ thần bí kéo dài, ngữ khí khó nén được kích động: "Hứa tổng nghe được chuyện của em, sáng mai bay về nước, muốn em trực tiếp tới đón!"

*

Hứa Trạch Dao ngồi chuyến bay quốc tế gần mười ba tiếng đồng hồ, một nắng hai sương chạy về nước. 

Khi máy bay vừa hạ xuống, cánh tay của anh đã nhức mỏi tới cực điểm.

Xe thể thao đụng phải vòng bảo vệ trên quốc lộ, lại tiếp tục xông thẳng mười mấy mét phía trước, đầu óc anh rất nhanh đã tỉnh lại, ý thức được mất khống chế nhanh chóng cứu trợ, an toàn thay đúng lúc túi hơi bung ra.

Cuối cùng đầu xe bị huỷ hoại hơn phân nửa, anh chỉ hơi bị trầy da cộng thêm nứt chút xương cẳng tay. Lúc ấy đau đớn bình thường, miễn cưỡng cũng có thể chịu đựng được. Anh cự tuyệt sử dụng phương pháp trị liệu. Trực tiếp mua vé máy bay, sau khi hoàn tất đăng ký mới dần dần cảm thấy cánh tay trái không nâng nổi.

"Hứa tổng, ngài có khỏe không? Tôi đã hẹn bác sĩ từ trước, có thể trực tiếp tới ngay." Bí thư Trịnh Cảnh đẩy đẩy kính đen, tóc hơi ngắn còn húi cua nghiêm túc nói.

Hứa Trạch Dao sắc mặt trắng bệch, giọng nói càng lạnh hơn:"Không cần.

Câu trả lời của anh không nằm ngoài ý muốn của bí thư Trịnh, sớm đã có chuẩn bị một câu: "Vậy để Trình tiểu thư giúp ngài đi."

Quả nhiên Hứa Trạch Dao hơi nhấp môi, hừ nhẹ một tiếng quay đầu đi, âm trầm mà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Cách đó không xa ga sân bay, có cái gì tồn tại làm anh vô cùng đau đớn.

Sân bay sáng sớm sân không có nhiều người, khi Trịnh Cảnh chờ lấy hành lý, Hứa Trạch Dao đi tới phòng thay quần áo. Kích thước tấm gương rất lớn không có người quấy rầy, chỉ dáng người cao gầy mạnh mẽ, từ trước tới nay không bao giờ có bộ dạng nhút nhát, cúi đầu.

Anh sớm đã thoát thai hoán cốt rồi.

Vì hôm nay gặp Trình Li anh đã chuẩn bị từ lâu lắm, từ đầu không nên hấp tấp như vậy, nhưng thình lình xảy ra tin đồn như vậy, quấy rầy mọi việc vốn đang theo tiết tấu.

Nếu vẫn tiếp tục chờ đợi, anh sẽ bị mấy tấm ảnh chụp kia bức đến điên rồi.

Việc này không nên chậm trễ, nói làm là phải làm.

Trịnh Cảnh kéo hai rương hành lý thật lớn, canh giữ ở cửa phòng thay quần áo, liên tiếp xem xét, phát ra các loại động tĩnh hấp dẫn lực chú ý của ông chủ.

Hứa Trạch Dao liếc tới, lại một lần nữa chỉnh cổ áo sơmi, thần sắc đoan chính, cảm thấy đã đủ khéo léo rồi mới tự tin cất bước đi ra ngoài.

Nhưng mà ở trong mắt Trịnh Cảnh, giống như một bức tường băng có áo mũ chỉnh tề  ập vào trước mặt. Chắc hẳn sẽ dọa tới Trình tiểu thư.

Vì chuyện chung thân đại sự  của ông chủ, Trịnh Cảnh bất đắc dĩ lấy ra một chiếc kính râm: "Hứa tổng, ngài vẫn là đeo lên đi, tốt xấu gì cũng che được ánh mắt như muốn ăn thịt người của ngài."

Hứa Trạch Dao bất mãn trừng anh ta: "Ăn thịt người? Có sao?"

Chả vậy còn gì, hiện tại còn càng đáng sợ hơn, không chỉ muốn ăn thịt người, còn phải uống máu.

Người đàn ông này, xác định là muốn đi yêu đương sao?

Trịnh Cảnh tận lực nói thành khẩn lại uyển chuyển: "Mới vừa gặp mặt, vẫn là theo tuần tự sắp xếp cho tốt, chờ cô ấy làm quen từ từ."

Haizzz, bị Hứa tổng nhớ mãi không quên, Trình tiểu thư cũng thật là đáng thương.

Tốt xấu chắc cũng do dáng người như người mẫu của cô mê hoặc chút đi, lại nhìn đến đôi mắt âm trầm, nói không chừng...... Là có thể tiếp thu một ít thì càng tốt.

Giờ phút này Trình tiểu thư đáng thương đang chờ đợi ở sảnh sân bay quốc tế.

Bảng từ điện tử nhắc nhở  chuyến bay Los Angeles đã đến, cô lập tức đi tới đem chiếc quần  liền màu xanh đậm vuốt phẳng, ở trong đám người thưa thớt thấy được từ xa. Ông chủ của công ty điện ảnh là người lãnh đạo trực tiếp đấy. Thần bí cực phẩm, khó gặp như vậy, vì cái gì ngài ấy chỉ định cô tới đón cơ chứ.

Ở phía sau lưng Hứa Trạch Dao banh tới mức căng cứng khi thấy Trình Li, nháy mắt chuyển qua tầm nhìn góc chết xuyên thấu qua kính râm màu trà, định vị chuẩn xác tới dáng người yểu điệu cách đó không xa.

Anh cảm thấy không khí thật là loãng dẫn, tất cả mọi hô hấp đều gấp rút.

Chỉ cần tưởng tượng đến Trình Li đối mặt với anh, gương mặt diễm lệ kia sẽ có biểu tình kinh ngạc tới mức nào, toàn thân anh càng lúc càng nhiệt huyết sôi trào.

Sôi trào đến mức lòng bàn tay cũng nóng lên, cơ bắp căng chặt...... Cánh tay trái càng đau hơn.

"Hứa tổng, ngài chậm một chút" Trịnh Cảnh lao lực mà kéo hành lý lớn, thở phì phò nhỏ giọng nhắc nhở:"Theo đuổi phụ nữ phải ưu nhã, khắc chế, không thể gấp như vậy đâu."

Ưu nhã? Khắc chế?

Phi.

Hiện tại anh chỉ muốn biết, Trình Li còn có thể giống như lúc ngày xưa ở trường, dùng đầu ngón tay chạm vào tóc anh, cười hì hì nhìn anh nói chuyện, thân mật kêu nhũ danh của anh. Hoặc là, rất lâu mới gặp lại, trực tiếp xông lên ôm lấy anh, không chừng còn có thể nói vài câu với anh.

Vài bước đi ngắn ngủi, giống như xuyên qua mấy năm trời.

Hứa Trạch Dao rốt cuộc cũng đứng ở trước mặt Trình Li.

Đôi mắt mềm mại linh động của cô bình tĩnh nhìn anh, sau một lát nhướng mày cười, nâng cánh tay về phía anh.

Hiện tại là lập tức...... Muốn ôm sao?

Tim Hứa Trạch Dao đập như nổi trống, bên tai đỏ bừng.

Nhưng mà giây tiếp theo, Trình Li tự nhiên vươn tay hào phóng cao giọng nói nói với anh: "Hứa tổng, lần đầu gặp mặt, ngài khỏe chứ."

HẾT CHƯƠNG 2


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.