Tổng Tài Mật Sủng Kiều Thê Có Chút Ngọt

Chương 22: 22: Em Chỉ Quan Tâm Chị




Lời nói lạnh nhạt của Cảnh Ninh cũng không thể ép lui Mộ Ngạn Trạch.

Anh ta nghiêm mặt nói: “Vừa hay cô ở đây, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cô, tối hôm qua rốt cuộc cô đã đi đâu? Tôi gọi điện thoại cho cô sao mãi không nghe?”Tròng mắt của Cảnh Ninh hơi động đậy.

Quả thật tối hôm qua sau khi Mộ Ngạn Trạch đã gọi mấy cuộc cho cô, chẳng qua lúc đó cô ở cùng Lục Cảnh Thâm, vốn không nghe được.

Sáng hôm nay cô nhìn thấy nhưng cũng lười gọi lại.

Dù sao mặc kệ là quan tâm hay trách mắng, dựa theo quan hệ của cô và anh ta bây giờ cũng đã không thích hợp.

Nghĩ tới đây, cô vuốt tóc mình, lười biếng đáp: “Mộ Ngạn Trạch, anh là cọng hành sao?”Mộ Ngạn Trạch sửng sốt: “Cái gì?”“Không phải cọng hành thì dựa vào đâu anh gọi điện thoại kiểu gì tôi cũng phải nghe?”Mộ Ngạn Trạch trố mắt lúc lâu, cuối cùng hiểu ý cô, lập tức giận tím mặt.

“Cảnh Ninh! Cô đừng không biết tốt xấu! Tôi đang quan tâm cô!”“Ồ? Cảnh Tiểu Nhã có biết anh quan tâm tôi như vậy không?”Cô nhêch đuôi mắt, cười như không cười mà nhìn anh ta.

Sắc mặt Mộ Ngạn Trạch hơi thay đổi, vừa tức vừa giận, nhưng cũng không nói được một câu.

Ngay lúc này, cửa biệt thự truyền tới một giọng nói trong trẻo ngọt ngào.

“Anh A Trạch!”Vừa quay đầu lại thì thấy Cảnh Tiểu Nhã mặc váy tay dài màu tím chạy ra.

Thấy cô ta, sắc mặt của Mộ Ngạn Trạch hơi dịu xuống, sải bước đi tới phía cô ta.

“Sao em ra đây? Còn mặc ít vậy? Bên ngoài gió lớn.

”“Em không sao, em không lạnh.

” Cảnh Tiểu Nhã ngẩng đầu cười với anh ta, sau đó đưa ánh mắt lên trên người Cảnh Ninh, hơi dừng lại.

Ngay sau đó lộ một nụ cười ngọt ngào, bước nhanh tới phía cô.

“Chị, chị còn chưa đi à? Không lái xe sao? Có cần em gọi tài xế đưa chị về không?”Cảnh Ninh nhìn vẻ dịu dàng và có lòng tốt trên mặt cô ta, cong khóe môi giễu cợt: “Không cần, tôi tự mình đón xe.

”Cảnh Tiểu Nhã im lặng một lúc, cười nói: “Chị, chị cũng không cần tiếp tục cậy mạnh, nơi này không dễ gọi xe.

Hơn nữa đã trễ thế này, một mình chị trở về cũng không an toàn, cứ để em cử một tài xế đưa chị đi!”Cô ta nói xong, vẫy tay gọi một người giúp việc đến.

“Cô đi tìm tài xế tới, đưa chị tôi trở về.

”Người giúp việc gật đầu đáp “Vâng”, xoay người muốn đi gọi người.

Cảnh Ninh nhìn dáng vẻ như là chủ nhà họ Cảnh của cô ta, đột nhiên cảm thấy hơi ghê tởm.

Nghĩ năm năm trước cô ta vẫn là một con nhỏ quê mùa, khi đó trong nơi này vẫn chưa có chỗ cho mẹ con họ nói chuyện.

Nhưng chỉ mấy năm ngắn ngủi, tình hình đã thay đổi lớn.

Cô cười lạnh ở trong lòng, đương nhiên trên mặt cũng sẽ không cho sắc mặt gì tốt, lạnh lùng nói: “Cảnh Tiểu Nhã, cô không hiểu tiếng người sao? Tôi đồng ý để tài xế đưa tôi về lúc nào?”Cảnh Tiểu Nhã ngẩn ra, chạm vào đôi mắt lạnh lùng của cô, cơ thể hơi rụt lại về sau, dường như bị vẻ giận dữ của cô dọa sợ.

“Chị, chị đừng tức giận, em chỉ quan tâm chị.

”“Quan tâm tôi?” Cảnh Ninh chế nhạo, nghiền ngẫm tiến lên: “Cái người một giây trước còn cùng bà nội ép tôi, bây giờ lại nói quan tâm tôi? Cảnh Tiểu Nhã, đeo mặt nạ dối trá lâu rồi, cô không sợ không tháo xuống được sao?”Sắc mặt của Cảnh Tiểu Nhã hơi trắng nhợt, trong đôi mắt yếu đuối lập tức tụ lại một tầng hơi nước.

“Chị, em chỉ lo lắng cho chị, sao chị có thể nói như vậy! ”Dáng vẻ cô ta khẽ run người quả thật yếu đuối mỏng manh đáng thương, Mộ Ngạn Trạch lập tức không nhịn được, sải bước tiến lên kéo cô ta vào trong lòng.

Quay đầu hung dữ trợn mắt nhìn Cảnh Ninh.

“Cảnh Ninh! Mỗi lần nói chuyện cô có thể đừng kẹp dao giấu kiếm như vậy không, cứ như con nhím vậy.

Cho dù là ai chỉ cần đến gần cô cũng sẽ bị cô đâm bị thương! Tiểu Nhã chỉ tốt bụng, cô không muốn nhận mà từ chối thì thôi, cần gì phải nói những lời như vậy làm tổn thương em ấy?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.