Chó con vừa tắm xong nên thơm phức, Quý Lương ôm nó lên giường, tay không ngừng lau nước mắt. Như bị cảm xúc của Quý Lương cảm nhiễm, chó con ư ử hai tiếng, sau đó vươn người lên vui sướng liếm mặt cậu.
"Xin lỗi, anh không thể nuôi em." Quý Lương đau lòng cọ mặt vào bộ lông mềm mại của chó con.
"Gâu." Chó con nhỏ giọng đáp lại.
"Anh ấy không thích em." Quý Lương khẽ đụng chóp mũi vào mũi chó con, lại thầm nhủ: "Anh ấy cũng không thích anh." Không biết vì sao cậu cảm thấy vô cùng chua xót, nước mắt lại rơi xuống nữa.
"Anh không có thích khóc như thế, lúc trước bị ông nội đánh mà cũng đâu có khóc đâu." Giống như bị ánh mắt ngây thơ của chó con nhìn đến ngại, Quý Lương bứt rứt giải thích: "Chỉ là... Chỉ là..." Cứ nghĩ đến chuyện hắn không thích mình là cậu lại thấy khổ sở không chịu nổi.
Quý Lương ôm chó con thiếp đi, khi tỉnh lại thì trời đã sáng. Bởi vì sợ phải chạm mặt với Trịnh Hiên, cậu cứ chần chờ ở phòng hồi lâu không dám xuống lầu, vất vả lắm mới chuẩn bị tâm lý thật tốt, lại nhận được điện thoại của chú hàng xóm.
Trịnh Hiên ở dưới lầu đọc báo nửa ngày cũng không thấy Quý Lương xuống dưới, tức giận đến nỗi bỏ ăn cơm đi ra ngoài. Đợi đến tối hắn về, chó con đã không còn nữa, Quý Lương cũng biến mất theo.
"Người đâu?" Trịnh Hiên ngồi trên sô pha xem phim máu chó cả đêm cũng không thấy Quý Lương, cuối cùng nhận thấy không thích hợp, hắn quay đầu chất vấn quản gia.
"Phu nhân về nhà." Quý Lương không ở đây, Lý Đống lại khôi phục dáng vẻ nghiêm trang của một quản gia như trước.
"Về nhà? Về nhà gì? Đây không phải nhà cậu ấy à?" Trịnh Hiên không thể hiểu được.
"Đây có phải nhà phu nhân đâu, hôm qua tiên sinh mới nói đây là nhà ngài, ngài có quyền, ngài đã quên rồi sao?" Lý Đống khẽ mỉm cười, cung kính gọi ba chữ "ngài" liên tiếp.
"......" Trịnh Hiên bị nghẹn nói không nên lời, cảm thấy như có một ngụm máu đang kẹt ở cổ họng.
"Phu nhân về quê." Lý Đống lại thả một quả bom nặng kí.
"!!!" Trịnh Hiên bật dậy khỏi sô pha, "Anh nói cái gì?!"
"Ngài đến công ty không bao lâu thì phu nhân cũng mang theo chó con đi mất rồi."
"Sao anh không nói sớm?"
"Ngài đâu có hỏi tôi."
Trịnh Hiên không rảnh cãi cọ với Lý Đống nữa, hắn theo bản năng chạy vào phòng Quý Lương kéo tủ quần áo ra, bên trong tràn đầy đồ đạc làm hắn thoáng yên tâm, nhưng rất nhanh sau đó lại thấy không thích hợp, tất cả quần áo này đều được mua sau khi Quý Lương vào biệt thự ở, vậy đồ của cậu ấy đâu???
Lúc đến đây Quý Lương đã mang theo cái gì? Trịnh Hiên đứng trong căn phòng trống trải suy tư thật lâu, hắn nhớ cậu đeo một cái cặp rất cũ, căn bản là không mang theo hành lý gì hết! Tổng tài muốn lật bàn.
Trịnh Hiên móc điện thoại ra định gọi, click mở máy mới phát hiện mình không có số của Quý Lương...
Vợ đi rồi, bị hắn dọa đi mất rồi, còn mang theo con chó hắn không cho nuôi, thà chọn con chó chứ cũng không cần hắn, quả nhiên hắn còn không bằng một con chó.
Trịnh Hiên đờ đẫn ngồi xuống mép giường, Quý Lương say rượu quấn lấy hắn, động dục khát cầu hắn,... những cảnh tượng đó vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, vậy mà giờ lại chỉ có thể ngửi được một ít vị ngọt còn sót lại trên giường, từ trong ra ngoài tổng tài đều toát ra hơi thở vô cùng u uất.
Thậm chí khi Lý Đống cầm chổi lông gà và bao chống bụi đi vào Trịnh Hiên cũng không phát hiện, mãi cho đến khi anh bắt đầu tròng bao chống bụi lên các vật dụng thì Trịnh Hiên mới ngẩng đầu cảnh giác nhìn anh: "Anh đang làm gì?"
"Phu nhân đi rồi, phòng cho khách không còn ai ở nên tôi tới dọn dẹp." Lý Đống bắt đầu dọn quần áo ra ngoài.
"Sao anh biết cậu ấy sẽ không trở lại?"
"Tôi đã xem qua, phu nhân cầm hết đồ đạc đi rồi, hẳn là không định quay về nữa?" Vừa dứt lời, Lý Đống lập tức ngửi thấy mùi rượu Rum bi thương của tổng tài, trong lòng anh đang đập bàn cười hô hố, nhưng trên mặt lại không biểu hiện tí gì.
"Không về thì không về, ai cần cậu ta về!" Tổng tài đau lòng, từ đầu tới đuôi đều là một mình hắn tình nguyện, người ta căn bản không quan tâm hắn, nói đi là đi, một câu tạm biệt cũng chẳng có. Họ là bạn đời hợp pháp, ấy vậy mà quan hệ còn không bằng cả bạn bè bình thường! Một con chó, chỉ là một con chó mà thôi! Nếu thích đến vậy thì cứ nuôi đi! Hắn cũng đâu có quăng ra ngoài!
"Vậy tôi dọn tiếp nhé?"
"Anh cũng ra ngoài cho tôi!" Trịnh Hiên cảm thấy tên quản gia ăn cây táo rào cây sung này chướng mắt cực kỳ, phu nhân chạy cũng không biết giữ lại, còn giấu giếm hắn cả ngày.
"Tiên sinh, nếu ngài nhớ phu nhân thì có thể đi tìm cậu ấy."
Mắt Trịnh Hiên sáng lên, rồi lại lập tức đen mặt: "Ai nói tôi nhớ cậu ta? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi, cậu ta cho rằng mình là ai? Tôi muốn ly hôn với cậu ta!"
"... Ngài chắc chắn?" Tên ngốc này lại nói mà không biết suy nghĩ rồi, Lý Đống nghĩ thầm.
"Chắc chắn, anh kêu cậu ta về cho tôi, tôi muốn thương lượng chuyện ly hôn."
"Nhưng tài sản của ngài đã được công chứng trước khi kết hôn, hai người cũng đã kí thỏa thuận trước hôn nhân rồi, muốn ly hôn chỉ cần ký tên lên đơn ly hôn là được, hình như đâu có gì cần phải thương lượng?"
"Có vẻ anh rất hiểu biết?" Nếu giết người không phạm pháp, Lý Đống và Hạ Lãng đã bị hắn quăng xuống biển từ lâu rồi.
Lý Đống thấy chuyển biến tốt lập tức lấy điện thoại ra quay số, không gọi được, "Không gọi cho phu nhân được."
"Đặt vé cho tôi! Chuyến bay sớm nhất ngày mai, tôi tự đi qua."
"Quê của phu nhân là thôn nhỏ, chỉ có thể ngồi xe."
"Vậy thì đặt vé xe!!"
"Có cần tôi in đơn ly hôn giúp ngài không?"
"......"
Lý Đống rất vui vẻ.