Tổng Tài Luôn Bị Vả Mặt

Chương 14: Nhà của tôi, tôi có quyền




Bởi vì kỳ động dục của Quý Lương nên Lý Đống trở lại biệt thự sớm, biết việc Hạ Lãng đưa thuốc ức chế làm hỏng chuyện nên anh quyết định thay khóa cửa thành khoá vân tay.

Dưới tác dụng của thuốc ức chế, Quý Lương mê man suốt ba ngày, kỳ động dục qua đi lại không nhớ những chuyện phát sinh với Trịnh Hiên ngày hôm đó, tổng tài cảm thấy mình chỉ là một công cụ, không xứng có được tên họ.

Mỗi khi nhớ lại cảnh tượng ngày đó, Trịnh Hiên luôn cảm thấy cơ thể khô nóng, nghĩ đến cuộc sống không tình dục sau hôn nhân của mình mà cay đắng, cũng chẳng biết bị cái gì mà nhất quyết không chịu dùng năm ngón tay.

Đàn ông không được thoả mãn tình dục thì sẽ phát tiết ở phương diện khác, trợ lý ôm một chồng tài liệu đi theo cấp trên cảm thấy mình quá khổ sở.

"Trịnh tổng, cậu Bạch tìm ngài." Trợ lý nghe điện thoại của tiếp tân dưới lầu xong căng thẳng nhìn Trịnh Hiên.

"Cậu ra ngoài ngăn lại." Bây giờ Trịnh Hiên không có kiên nhẫn đối phó với Bạch Tập Đồng.

"Tôi, tôi, tôi không ngăn được!" Trợ lý khóc không ra nước mắt, vệ sĩ đi theo cậu Bạch có thể nhấc hắn ném đi dễ như trở bàn tay đó.

"Chút việc nhỏ này mà cũng làm không được thì cậu có tác dụng gì?" Tổng tài lườm nguýt, trợ lý vô tội bị giận cá chém thớt nước mắt lưng tròng.

"Anh Hiên ơi ~" Cậu chủ nhỏ mặc một chiếc áo len màu vàng tươi, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mềm vừa trắng, cậu dẩu cái miệng nhỏ hồng hào hờn dỗi nói: "Sao mấy hôm trước anh không đến tiệc rượu của anh hai em? Em đợi anh cả đêm, gọi điện cho anh anh cũng không nhận."

"Tôi bận, không đi được." Trịnh Hiên nghiêm túc xem báo cáo, đầu cũng không nâng.

"Thế lát nữa anh tan làm chúng ta cùng đi ăn tối đi! Lâu rồi anh không ăn cơm với em đó ~" Bạch Tập Đồng đã quen với thái độ của Trịnh Hiên, tiến lên định ôm cổ hắn làm nũng.

"Đừng quậy." Trịnh Hiên vươn tay cản lại.

Bạch Tập Đồng không buông tha: "Có chuyện gì sao?"

"AO thụ thụ bất thân, cậu cũng lớn vậy rồi, nên chú ý một chút." Trịnh Hiên nghĩ đến omega nhỏ trong nhà, không khỏi nhăn mày lại.

"Nhưng lúc trước chúng ta rất thân thiết mà!" Bạch Tập Đồng hai mắt đỏ hoe, chiêu này của cậu lúc nào cũng hiệu nghiệm, cậu biết Trịnh Hiên sợ nhất là nước mắt của cậu.

"Đó là lúc trước, bây giờ tôi đã kết hôn, bạn đời của tôi còn ở nhà đợi tôi, sau này chúng ta phải cố gắng tránh gặp mặt riêng, càng không thể có bất cứ hành động thân mật nào." Lần này Trịnh Hiên vô cùng nghiêm túc, không hề mềm lòng vì nước mắt của cậu chủ nhỏ.

"Cái đồ nhà quê kia căn bản không xứng với anh! Chúng ta mới là môn đăng hộ đối!"

"Tôi không cần hôn nhân môn đăng hộ đối." Trịnh Hiên lạnh nhạt nói.

"Chẳng lẽ anh thích cậu ta sao? Nếu không có hôn ước anh có kết hôn với cậu ta không?" Bạch Tập Đồng kích động nâng cao giọng.

"Dù có hôn ước hay không, chuyện tôi không thích cậu cũng sẽ không thay đổi, cậu tỉnh táo lại đi."

"Oa —— Trịnh Hiên thối tha!" Lần này Bạch Tập Đồng khóc thật, cậu lau nước mắt lao ra văn phòng, phía sau là một loạt vệ sĩ đi theo.

Trợ lý đứng ở cửa nghe hết mọi chuyện, nơm nớp lo sợ nhìn theo cậu chủ nhỏ khóc lóc bỏ đi.

Trịnh Hiên nhớ lại câu nói "Anh thích cậu ta sao?" của Bạch Tập Đồng, lúc này hắn mới đặt tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc mình có thích Quý Lương hay không? Quý Lương có thích mình hay không? Rối rắm trong lòng hoàn toàn hiện lên mặt, giữa trán xuất hiện một chữ 川 lớn, làm trợ lý định tiến vào báo cáo công việc sợ tới mức rụt trở về.

Trong biệt thự, hai người một chó đang chơi đùa hòa thuận vui vẻ, cũng không biết là chó con của nhà ai, nó trộm chạy đến vườn rau nhỏ của Quý Lương, khi bị phát hiện thì đã đói kêu inh ỏi, làm Quý Lương đau lòng muốn chết. Cậu hòa một ít bột sữa dê đút cho nó uống, chó con cũng không sợ người lạ, sau khi ăn xong liền quấn lấy Quý Lương làm nũng, quả thật xem cậu như người mẹ thứ hai luôn.

"Nếu cậu thích thì cứ giữ lại đi." Lý Đống thấy Quý Lương chơi rất vui, nghĩ có một con chó làm bạn với cậu cũng tốt.

"Được chứ?" Quý Lương bế chó con lên, hai đôi mắt tròn xoe cùng nhìn Lý Đống.

Lý Đống nhịn dục vọng muốn ôm tim xuống, gật đầu nói: "Lát nữa tôi đi hỏi xem đây là chó nhà ai rồi nó rõ với chủ của nó, có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu."

"Tốt quá!"

"Gâu!"

Lúc này, hai người hoàn toàn không nghĩ tới chuyện nên hỏi ý kiến của chủ căn nhà này.

Trịnh Hiên vốn đang rất phiền muộn, về đến nhà thấy có thêm thành viên mới tức khắc đen mặt: "Chó từ đâu ra?"

"Chó con nhà Vương phu nhân, em đã hỏi ý cô ấy xin nuôi nó." Bây giờ trong mắt Quý Lương chỉ có chó con, không phát hiện cảm xúc của chồng mình khác lạ.

"Trả về, tôi không thích chó." Trịnh Hiên lạnh lùng.

Quý Lương nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, ngẩng gương mặt viết đầy câu "Sao lại có người không thích chó" nhìn hắn.

"Trong nhà không nuôi thú cưng, ngày mai trả nó về đi."

"Nhưng mà em đã hỏi ý Vương phu nhân hết cả rồi, sao anh không thích nó chứ? Chó con rất đáng yêu mà!" Quý Lương cố gắng giúp chó con vượt qua bài kiểm tra của Trịnh Hiên bằng sự đáng yêu.

"Tôi nói không cho nuôi là không cho nuôi! Đây là nhà tôi, tôi có quyền!"

"......"

Phòng khách chìm trong khoảng lặng xấu hổ.

Trịnh Hiên rối rắm vì tình cảm dành cho Quý Lương suốt một buổi trưa, vậy mà đối phương lại chẳng biết gì một lòng để ý chó con. Lúc này hắn vô cùng mất cân bằng, ngây thơ không muốn cho Quý Lương thoải mái, mà khi hắn thật sự thấy Quý Lương bĩu môi đỏ mắt, không phải vì say rượu cũng không phải vì động dục, hắn lại cảm thấy đau lòng.

"Đã biết, ngày mai em sẽ trả nó về." Quý Lương dụi mắt, ôm chó con bị Trịnh Hiên dọa cuộn mình lại vào phòng.

Lý Đống dùng biểu cảm nhìn người chết để nhìn Trịnh Hiên, trong lòng thầm đợi tổng tài truy thê sấp mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.