Bốn chữ chứng tỏ anh đã nghe được lời thì thầm của cô khiến Nặc Tiểu Ưu chỉ trong một giây cả đầu như bốc lửa. Cô ngượng đỏ như một trái ớt, ban đầu đã không dám quay mặt lại nhìn anh, bây giờ còn lấy đâu ra chút bản lĩnh nữa?
Cô vừa giận vừa ngại. Cuối cùng cũng bị Hạc Cảnh Thần nắm lấy bả vai bế thốc quay lại. Anh để cô ngồi trước mặt mình, mắt đối mắt. Hạc Cảnh Thần mím môi để không phải bật lên tiếng cười trước gương mặt khả ái đang giận dỗi kia.
“Anh giả vờ ngủ? Anh lừa em?!” Cô trách mắng. Tại sao một kẻ đã lớn như anh còn đi lừa một đứa con nít chứ?
Hạc Cảnh Thần đưa tay xoa đầu cô, “Là em nghĩ như vậy.” Đến cùng anh vẫn không nhận lỗi thay cô. Cô tiểu thư lập tức bặm môi. Anh hại cô, hại cô rơi vào tình thế chỉ muốn chui đầu vào rọ mà trốn!
Hạc Cảnh Thần không biết làm cách nào để xoa dịu cơn dỗi hờn của cô bé trước mặt. Đành phải bế cô gái nhỏ ngồi gọn lên đùi mình, nhanh chóng dáng vẻ ti tí ấy đã được anh ôm trọn vào lòng một cách nhẹ nhàng.
Cô úp mặt vào bờ ngực lớn đó, giọng oang oang vang lên: “Cảnh Thần, anh có thích em không?”
Hạc Cảnh Thần không trả lời ngay, chỉ để mặc Nặc Tiểu Ưu chiếm lấy vòng tay của anh. Một lúc sau mới hồi đáp một câu hụt hẫng: “Em còn nhỏ.”
Câu trả lời chẳng khác nào nghĩa là anh không thích trẻ con. Nặc Tiểu Ưu như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, đôi tay đang nắm lấy hai bên áo của anh ghì chặt hơn.
Hạc Cảnh Thần đang là một cậu thiếu niên cường trán, độ tuổi sẽ khiến bao trái tim thiếu nữ rụng rời. Còn cô, Nặc Tiểu Ưu lại chỉ mới là một cô bé còn được xem ở tuổi thiếu nhi. Quả nhiên ở thời điểm này, nhìn bề nào thì hai người họ đều không cân xứng.
Nặc Tiểu Ưu đã giận còn giận hơn: “Hạc Cảnh Thần, anh không thích em sao?” Nếu không thích cô thì cần gì phải đối xử dịu dàng với cô? Điều quan trọng rằng Nặc Tiểu Ưu không muốn bị xem như em gái của Hạc Cảnh Thần.
Hạc Cảnh Thần nhận thấy được cảm xúc khó chịu phát ra từ Nặc Tiểu Ưu, anh cúi đầu nhìn cô bé nhỏ nhắn này: “Đợi em lớn thêm một chút.” Đến đây thì ngừng hẳn vì vế sau anh đã nuốt lại vào cổ họng.
Đợi em lớn thêm một chút, anh sẽ nói anh cũng thích em.
Trước đây Hạc Cảnh Thần từng chỉ xem cô giống như một đứa em gái. Cô đáng yêu nhưng nhỏ tuổi hơn anh khá nhiều. Việc rung động với một đứa trẻ khiến Hạc Cảnh Thần cảm thấy rất đỗi buồn cười bản thân mình, nhưng mãi về sau khi anh đã quen với bóng dáng ấy, anh nhận ra tâm trạng mình hiu quạnh khi không có cô. Nhận ra mình thích cô. Là thừa nhận mình thật sự đã thích một đứa bé!
Và cũng chính vì câu nói đó, mỗi ngày trôi qua đều khiến Nặc Tiểu Ưu mong mình sẽ lớn nhanh hơn một chút.
...
Cậu bé cầm trái bóng rổ đứng trước mặt Nặc Tiểu Ưu. Bộ đồ cậu đang mặt là đồ đồng phục cho đội tuyển bóng rổ của trường. Gương mặt rất tinh nghịch, khoé môi luôn nhếch lên cười tươi tắn và ánh mắt đầy năng động cần thiết của thời điểm thanh xuân.
Nặc Tiểu Ưu hai tay nắm lấy quai cặp sách rất chặt, gương mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc nhưng môi cô đã mím hết cả lại.
Chiếc đầm trắng tinh xinh đẹp của một vị tiểu thư được cưng chiều giờ đây đang lấm lem đầy bùn đất, chẳng khác nào một vết mực làm ô uế đi tờ giấy trắng với những dòng kẻ vở vốn dĩ ngay ngắn.
“Cô bé, cho anh xin lỗi!” Cậu nhóc kia gãi gãi đầu cười rất nhiệt tình, phó mặc tâm trạng Nặc Tiểu Ưu đang rối như tơ vò.
Nếu không phải ngay từ nhỏ đã được dạy dỗ để trở thành một vị tiểu thư có đầy đủ công dung ngôn hạnh thì ngay lúc này đây cô đã muốn hét lên cho hả cơn tức giận.
Trời chỉ vừa tạnh sau một cơn mưa dài, trên mặt đường vẫn còn đọng lại lấm tấm những vũng nước lớn. Nặc Tiểu Ưu tan trường, cô vác cặp chạy ra sân đã cố tránh né những vũng nước mưa sẽ làm xấu đi chiếc váy cô đang mặc.
Cậu nam kia chơi bóng rổ ngay sân bên cạnh, vì chơi rất hăng nên đập một cái trái bóng đã văng đi thật xa. Còn xui hơn là văng trúng một vũng nước Nặc Tiểu Ưu đang chuẩn bị đến gần. Và thế là không chỉ có nước, ngay cả bùn còn kèm theo bủa vây lụa trắng của cô.
“Cô bé em đừng giận nữa!” Cậu nhóc tuy rất ăn năn hối lỗi, nhất là khi đứng trước mặt cậu là một tiểu thiên thần rất xinh xắn. Nhưng ngoài câu xin lỗi cậu ta không biết làm thêm điều gì.
“Được rồi. Em đừng giận, anh tên là Châu Hạo Nhân! Từ nay để tạ lỗi với em, chỉ cần mỗi lần em có chuyện gì đều có thể gọi cho anh!” Cậu ta rất sung sức, thản nhiên giới thiệu.
Nặc Tiểu Ưu vẫn không lên tiếng, nhìn cậu với tâm trạng rất phức tạp. “Để làm gì?”
“..Anh sẽ ngăn không cho ai ức hiếp em!” Hơi bất ngờ trước phản đáp của cô, nhưng cậu ta vẫn không bỏ cuộc. Để làm mềm lòng cô bé này quả thật khó hơn cậu ta tưởng.
“Anh không cần làm vậy.” Nặc Tiểu Ưu thở dài, cô quay mặt đi nhìn về phía cổng trường như muốn chờ đợi ai đó. Cô không cần anh bạn Châu Hạo Nhân kia ra sức bảo vệ vì từ nhỏ đã không ai bắt nạt cô.
Nặc Tiểu Ưu là thiên kim tiểu thư quyền quý, ngay từ đầu đã được học tại những trường học nho giáo. Bạn bè đều là con gái, và họ cũng học cách trở thành một nhất phẩm tiểu thư. Tuy việc học mấy thứ này nhàm chán hết thảy vậy nhưng lại rèn luyện nên một môi trường học tập hết sức lành mạnh, cao quý. Nếu thế thì còn cần cậu ta bảo vệ cái gì nữa?
Nặc Tiểu Ưu là thiên kim tiểu thư quyền quý, ngay từ đầu đã được học tại những trường học nho giáo. Bạn bè đều là con gái, và họ cũng học cách trở thành một nhất phẩm tiểu thư. Tuy việc học mấy thứ này nhàm chán hết thảy vậy nhưng lại rèn luyện nên một môi trường học tập hết sức lành mạnh, cao quý. Nếu thế thì còn cần cậu ta bảo vệ cái gì nữa?
Châu Hạo Nhân càng thêm bối rối: “Vậy anh nên làm thế nào đây?” Nghĩ ngợi một lúc, cậu ta mới nảy ra một ý: “Hay chúng ta kết bạn đi! Kết bạn với anh chính là một vinh dự đó!”
Nặc Tiểu Ưu không khỏi ngỡ ngàng, cô quay sang nhìn cậu: “Vinh dự? Vì sao?”
Thấy mình đã bắt được sự chú ý của cô, cậu tươi cười: “Anh rất nổi tiếng, nhóc không biết hả?”
Nặc Tiểu Ưu chán chường. Tại sao phải biết trong khi ở nhà suốt ngày cô chỉ để ý có một người?
“Thôi nào, cô bé nhỏ. Làm bạn với anh nhé?” Châu Hạo Nhân dần mất kiên nhẫn, mặt nũng nịu.
“Được, nếu anh muốn.” Nặc Tiểu Ưu đành đồng ý với cậu. Dẫu cô không quan tâm lắm cũng nên làm tắt sự ồn ào xuất phát từ chiếc miệng kia.
“Nặc Tiểu Ưu?” Gọi cả họ cả tên ra thế kia mà từ giọng nói vừa trầm vừa ấm ấy khiến Nặc Tiểu Ưu giật hết cả mình.
Châu Hạo Nhân và cô đồng loạt nhìn theo hướng vừa cất lên tiếng nói ấy. Hạc Cảnh Thần đùng đùng đi tới, mặt anh vẫn cứ nghiêm nghị nhưng hôm nay lộ rõ vẻ không vui. Hàng mày rậm đang nhíu xuống, ánh mắt sắc bén cẩn trọng dò xét người thiếu niên đứng bên cạnh Nặc Tiểu Ưu.
Nặc Tiểu Ưu vừa thấy anh xuất hiện đã mừng rỡ khôn nguôi, còn mang ý định chạy tới ôm lấy anh như mọi khi thì chực lại trước chiếc váy bẩn cô đang mặc.
Hạc Cảnh Thần từ từ đi đến, anh cúi người nhìn cô bé đang tránh mặt đi, rồi quay sang nhìn cận nhóc thua anh tận hai cái đầu kia.
“Em vừa có chuyện gì mà..?” Hạc Cảnh Thần trầm trầm hắng giọng.
“Em..” Cô ấp úng, đáng sợ không phải là chiếc váy của cô bị dấy bẩn. Đáng sợ là cảm giác khi mẹ cô hoặc anh tra hỏi về nó.
“Là tôi! Tôi đã làm dơ váy của em ấy!” Đột nhiên bên cạnh Châu Hạo Nhân dơ tay lên, tự nhận lỗi trước con người đáng sợ đối diện.
Châu Hạo Nhân chỉ bé hơn Hạc Cảnh Thần hai tuổi nhưng khí thế đã bị Hạc Cảnh Thần lấn át từ lâu. Nói không sợ là nói dối nhưng nếu để một cô bé vì mình mà bị mắng còn nhục hơn.
Nặc Tiểu Ưu không quá ngạc nhiên nhưng ít ra là cảm thấy Châu Hạo Nhân vẫn còn tốt tính.
Hạc Cảnh Thần nhìn cậu lạnh lùng bất ngờ. Anh đi đến bế cô lên cao. Giọng ồm ồm: “Đừng có đụng vào em ấy!” Song, trực tiếp bế Nặc Tiểu Ưu đi dưới sự thẩn thờ của Châu Hạo Nhân.
Có phải cái người vừa rồi bảo vệ cô bé quá mức đến nghi oan cho cậu không? Cậu đã làm gì đâu?
Hạc Cảnh Thần để cô ngồi lên xe ngay ngắn rồi mới trực tiếp bảo người lái xe bắt đầu khởi động đi. Cả một buổi trên đường về nhà cô đều không thấy anh mở miệng nói một lời nào khiến cô bứt rứt vô cùng.
Nhịn thêm không nổi vẫn quyết định hỏi cho bằng được: “Anh Cảnh Thần! Có phải anh đang giận em không?” Hai tay cô căng thẳng đến mức nắm chặt vạt váy.
Hạc Cảnh Thần nhìn cô, chỉ tuỳ tiện đáp: “Ừ!”
Một chữ ừ thôi đã đủ để Nặc Tiểu Ưu chao đảo thần hồn.
Cô méo miệng: “Tại sao? Vì em làm bẩn váy của mình ạ?”
Hạc Cảnh Thần trầm tư một lúc mới quyết định ôm chầm lấy cô gái bé nhỏ kia. Vuốt mái tóc dài hơi rối: “Đồ ngốc, không thể chỉ vì lý do vớ vẩn đó được.”
Nặc Tiểu Ưu không đoán nổi: “Vậy thì vì điều gì?”
Hạc Cảnh Thần cúi thấp đấu, nói rất khẽ vào tai cô: “Cô nhóc, vì anh không muốn em đứng cạnh người con trai khác!”